Đã năm ngày trôi qua, sắc mặt của Bích U càng ngày càng xanh xao hơn, đây là dấu hiệu của trúng độc nặng khiến cho Hoàng Quân càng lo lắng hơn, chàng thấy mình sắp không chịu nổi rồi.
Thục phi cũng đến thăm nàng mấy lần nhưng chỉ biết gạt lệ mà thôi.
– U U, nàng tỉnh lại đi, nàng nhìn xem phu quân và mẫu phi đều ở bên cạnh nàng mà, xin nàng đừng bỏ ta, U U của ta là người kiên cường nhất đúng không – Nhìn kiều thê nằm bất động trên giường mà lòng chàng giống như bị dao cùn cứa vậy, đầm đìa máu tươi và thật đau.
Thuận Đức thấy chàng càng ngày càng tiều tụy thì lo lắng và nói:
– Để chúng nô tài trông vương phi cho, vương gia đi nghỉ ngơi, ăn chút gì đi.
– Không cần, ta phải ở bên nàng chờ nàng tỉnh lại, nàng thấy ta sẽ thì vui hơn – Hoàng Quân nói nhưng lúc nào rời mắt khỏi thân hình bé nhỏ đó.
Thuận Đức thấy không khuyên được chàng nên đành im lặng và thầm cầu nguyện cho vương phi mau chóng tỉnh lại nếu không thì vương gia sẽ sụp đổ mất.
– Bẩm vương gia, hoàng thượng đã tìm được Thần độc rồi, bây giờ Bình công công đang dẫn ông ta đi về phía này – Một thị vệ vui mừng bẩm báo.
Mọi người đều vui mừng, vậy là vương phi nhà mình được cứu rồi.
– Mau mời vào – Hoàng Quân vui mừng đến phát run.
Bình công công đưa Thần độc vào, Hoàng Quân không kịp để cho họ hành lễ mà dẫn Thần độc vào nhìn nàng.
Sau khi bắt mạch xong thì Thần độc lấy ra một viên thuốc bảo tiểu Hồng cho nàng uống, một lúc sau thì nàng ói ra một ngụm máu đen thì ông mỉm cười nhưng Hoàng Quân thì gấp đến độ xoay vòng vòng.
– Sao nàng lại ói máu như vậy – Chàng hỏi.
– Xin vương gia yên tâm, đó là dấu hiệu tốt – Thần độc mỉm cười nói.
– Ưm, phu quân, chàng có bị thương không – Bích U mở mắt ra, tiếng của nàng yếu ớt như muỗi kêu cũng đủ làm chàng mừng như điên rồi nhưng khi nghe câu tiếp theo thì lòng chàng thật chua xót.
– Nha đầu ngốc, ta không sao – Chàng cụng vào trán nàng, hốc mắt của chàng đã đỏ lên, nha đầu ngốc này vừa tỉnh lại thì không quan tâm đến mình mà lại lo lắng cho chàng có bị thương không? Sao nàng ngốc khiến cho người ta đau lòng vậy chứ?
– Khụ… khụ… – Thầb độc cắt ngang cuộc nói chuyện của họ, sau đó ông nói:
– Xin vương gia cho thảo dân bắt mạch cho vương phi lại một lần nữa.
Nghe vậy nên Hoàng Quân tránh ra cho Thần độc bắt mạch.
Khi bắt mạch cho Bích U thì hai chân mày của Thần độc càng nhíu chặt hơn, sắc mặt của ông rất khó coi, tại sao lại như vậy chứ? Ông chưa bao giờ thất bại cả nhưng lần này thì đành chịu bó tay rồi, chắc là hung thủ muốn dồn vương phi vào chỗ chết rồi nhưng ai lại nhẫn tâm làm như vậy đối với một cô gái chứ?
– Có vấn đề gì sao – Hoàng Quân hỏi.
– Bẩm vương gia, vì thời gian vương phi trúng độc quá lâu nên chất độc đã thấm vào máu, tuy vừa rồi thảo dân đã giản độc nhưng vẫn không giải hết – Thần độc mang vẻ áy náy.
Trong lòng Hoàng Quân run lên, chàng rất sợ mất Bích U.
– Vậy chất độc có ảnh hưởng gì nữa không – Bích U bình tĩnh hỏi.
– Thưa vương phi, chất độc khiến ngài trở nên suy nhược, bệnh tật triền miên và không thể có con.
Sau khi cho tất cả các cung nữ lui ra thì Bích U nói:
– Chàng hãy hưu thiếp đi.
– Nàng nói gì vậy – Sắc mặt của Hoàng Quân rất khó coi.
– Một nương tử mà không sinh con được thì chàng còn cần làm gì – Bích U nghẹn ngào.
Khi nói ra những lời này thì nàng thấy tim mình đau lắm nhưng nàng không muốn thấy chàng bị người khác cười nhạo.
– Đủ rồi! Nàng cho rằng ta nông cạn thế ư – Hoàng Quân hét.
Đây là lần đầu tiên hung dữ với nàng nhưng chàng thật sự tức giận, nàng không biết là chàng rất yêu nàng sao mà lại nói những lời tàn nhẫn như vậy chứ?
– Huhu… – Nàng bật khóc.
– Nha đầu ngốc, ta mãi mãi chỉ cần một mình nàng thôi nên đừng suy nghĩ lung tung nữa nhé – Hoàng Quân ôm nàng vào lòng, khi thấy nước mắt của nàng thì tâm chàng đã mềm nhũn, đâu còn khí thế như lúc nãy nữa chứ?
Chàng thầm khinh bỉ chính mình thật không có tiền đồ mà nhưng không sao cả, ai bảo nàng là bảo bối của chàng chứ?
– Thiếp xin lỗi – Nàng chỉ biết nói câu này, bỗng nàng ngĩ nghĩ gì đó nên nói:
– Chàng hãy tuyển thiếp thất đi.
– Chẳng lẽ nàng không cần ta ư – Ánh mắt của chàng như con cún nhỏ bị vứt bỏ, thật tội nghiệp.
– Không phải vậy nhưng thiếp không…
– Thật bội phục cái đầu nhỏ của nàng, ta nói rồi ta chỉ cần một mình nàng thôi – Chàng than thở.
– Huhu… đừng tốt với thiếp như vậy – Nàng lại bật khóc.
– Ngoan nào, ngủ cho khỏe – Chàng dỗ nàng như em bé vậy.
*************
Chiều đó, Thục phi đến thăm nàng nhìn nàng đã tỉnh thì bà rất vui nhưng khi nghe chất độc vẫn còn thì bà rất lo lắng.
– Con muốn mẫu phi khuyên phu quân lập thiếp vì con không thể sinh con được – Bích U buồn buồn và nói.
– Con đừng để ý chuyện này, nếu như không có con thì Quân nhi đã mất mạng thì lấy đâu ra con nối dõi chứ, với lại nó không phải là thái tử nên không cần thiết đâu – Bà yêu thương vuốt tóc nàng, nha đầu ngốc chắc là vẫn để ý chuyện này lắm, thật là ngốc khiến người ta đau lòng mà!
– Nàng thấy không, ta và mẫu phi không để ý chuyện này nên nàng hãy vui vẻ sống với ta nhé, chỉ có chúng ta thôi được không – Chàng buớc vào cửa và nói, làm cho nàng đỏ mặt, còn Thục phi cười cười và đi ra ngoài.
– Vâng – Nàng nhu thuận trả lời, nàng nghĩ rồi sau này mặc dù họ không có con nhưng cuộc sống của họ sẽ hạnh phúc thôi vì họ luôn có nhau.
Hoàng Quân ôn nhu hôn lên trán nàng giống như đang hôn một báu vật mà trời ban tặng.
Nhìn nàng an ổn ngủ trên giường mà chàng cảm thấy tim mình đã đập trở lại.
Bảo bối, đừng sợ gì cả, ta sẽ mãi mãi ở bên nàng và nàng cũng đừng rời xa ta nhé!