Chu Thiệu Kỳ đánh giá nơi này, họ đang ở trong một căn phòng cũ, có mấy tấm gỗ và chiếc giường cũ, trước mặt hắn là người kì lạ gọi hắn là em trai.
Chu Thiệu Kỳ xoa xoa cái đầu đau nhức: "Tôi không phải em trai
anh, đừng nhận vơ."
Người tên Tiêu Lạc này hắc không phải con gái, Chu Thiệu
Kỳ thầm nghĩ, người này hành xử kì quái, hoàn toàn không phải cử chỉ của một người
15 tuổi, chắc chắn là một tên ngốc!
Tiêu Lạc tiến đến gần hắn, vẫn cười cười, gọi hắn: "Em trai, em trai của bé cưng."
Bé cưng? Làm gì có người nào tự gọi mình là bé cưng, quả nhiên là thằng ngốc. Chu Thiệu Kỳ không khỏi chép miệng, không cần giảng giải đạo lý với một tên ngốc.
"Có cái gì ăn không? Bé... Bé cưng..." – Chu Thiệu Kỳ không muốn gọi người này như thế, kỳ dị muốn chết.
Tiêu Lạc gật gật đầu, kéo Chu Thiệu Kỳ xuống giường, chạy ra ngoài.
Đây là một thôn? Chu Thiệu Kỳ nhìn cảnh bên ngoài, điều đầu tiên hắn nghĩ đến là nơi đây là thôn nhỏ, nhưng mà không hiểu sao hắn cảm thấy thôn này thực sự rất "nhỏ", không chỉ nhỏ về diện tích, mà những người bên ngoài cũng rất nhỏ tuổi, có trai có gái, chắc hẳn chưa thành niên.
Chu Thiệu Kỳ hơi nghi ngờ, dọc đường đi hắn không ngừng đánh giá nơi này, hắn nhìn thấy một kho hàng, ngay sau đó đồng tử của Chu Thiệu Kỳ co rút lại vì nhìn thấy cảnh tượng xảy ra trong kho hàng.
Hắn nhìn thấy ba tên cao to giơ búa đập mạnh vào tứ chi của một bé gái đang nằm trên đất, bé gái không ngừng khóc thét van xin, cuối cùng chỉ còn tiếng hét đau đớn vang dội kho hàng.
Con mẹ nó đây rốt cuộc là chỗ nào?
Chu Thiệu Kỳ đè xuống sợ hãi trong lòng, hắn nhìn sang Tiêu Lạc, anh vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, mẹ nó chắc chắn chuyện này không phải mới xảy ra lần đầu!
Mặc dù Chu Thiệu Kỳ được dạy dỗ tốt, nhưng hắn cũng không nhịn được mà chửi bậy.
Tiêu Lạc kéo Chu Thiệu Kỳ chưa hoàn hồn đến một kho hàng khác, ở đây có rất nhiều đứa trẻ đang ăn cơm, Tiêu Lạc nói hắn ngồi một chỗ, còn anh đi múc cơm.
Đồng tử Chu Thiệu Kỳ lại co rút thêm một lần nữa, bởi vì hắn nhìn thấy hơn một nửa đám trẻ con trong này đều không lành lặn!
Tiêu Lạc bưng một bát cháo chạy đến chỗ hắn: "Em trai, ăn ăn đi."
Chu Thiệu Kỳ run rẩy cầm bát uống một miếng, mặc dù hắn đã đói không chịu nổi nhưng bây giờ hắn không còn tâm trạng nào ăn uống cả.
Có một đứa trẻ để ý đến hắn, hô to: "Có người mới tới! Có người mới tới!"
Chu Thiệu Kỳ giật mình, hai tay không vững làm đổ bát cháo, một ít nước cháo loãng bắn lên người hắn.
Ngay lập tức, có mấy tên đàn ông đi đến chỗ hắn, lôi hắn đến một gian nhà.
Một người đàn ông cầm đao kề lên cổ hắn, hỏi: "Mày là ai? Sao lại ở đây?"
"Tôi, tôi không biết tôi tên gì, cũng không biết vì sao ở đây, tôi... Tôi, hình như bị tai nạn xe, rơi xuống..."
Chu Thiệu Kỳ lắp bắp nửa thật nửa giả, mấy người kia nhìn hắn một lát, trên đầu có vết máu rất lớn, máu khô vẫn còn dính trên mặt hắn, nhìn qua vô cùng khiếp người, có thể là bị tai nạn xe hơi thật.
Vài người nghi ngờ nhìn hắn: "Không nhớ tên? Mày mấy tuổi?"
Chu Thiệu Kỳ cảm nhận được mũi đao lạnh lẽo dí sát vào cổ hắn: "14."
Trong phòng có một người đàn ông tóc đỏ ngồi ở giữa, Chu Thiệu Kỳ đoán gã là kẻ cầm đầu ở đây.
Lưỡi đao trên cổ được thu lại, kẻ vừa kề đao lên cổ Chu Thiệu Kỳ đi đến cạnh tên tóc đỏ, nói thầm gì đó, Chu Thiệu Kỳ không nghe thấy.
"Thằng nhóc này da non thịt mịn, có khi là con cưng nhà ai ấy chứ, chúng ta giữ nó lại dùng sau đi.
Tên tóc đỏ châm điếu thuốc, hít một hơi: "Đi, lục soát người nó."
Một tên đàn ông cười hì hì sờ lung tung người Chu Thiệu Kỳ, hắn cố nén cảm giác ghê tởm, không dám có bất cứ hành động phản kháng nào, sờ xong tên đó thất vọng nhổ một ngụm nước bọt, lắc đầu với tên tóc đỏ.
Đúng lúc này có một người phụ nữ đi vào, trang điểm rất đậm, mặc chiếc váy đỏ chói mắt, nhìn rất xứng đôi với tên tóc đỏ cầm đầu.
Những người khác đồng loạt hô lên: "Chào chị Đàn."
Người phụ nữ cầm điếu thuốc trong miệng tên tóc đỏ, hít một hơi: "Giữ lại, không phải là một thằng mất trí à, sau này đánh nó cũng thế thôi. Gần đây không an toàn, chúng ta đừng để bị theo dõi."
Tên tóc đỏ cười dâm tà, trước mặt người khác không kiêng nể gì mà sờ sờ ngực người phụ nữ: "Vẫn là vợ anh suy nghĩ chu đáo, vậy giữ nó lại đi, sau này xử theo luật cũ."
Những người khác nhận lệnh, kéo Chu Thiệu Kỳ ra ngoài, hắn không ngờ Tiêu Lạc vẫn đứng bên ngoài đợi hắn.
Một tên đá vào chân Chu Thiệu Kỳ, hung tợn nói: "Đi, đi theo thằng ngốc này cho quen đường, đừng hòng chạy trốn! Nếu không tao đánh gãy chân mày! Rồi băm chết mày!"
Đáy mắt Chu Thiệu Kỳ lướt qua một tia tàn nhẫn, hắn sẽ nhớ khoảnh khắc này!
Từ trước tới nay Chu Thiệu Kỳ không phải người tốt, nhưng hắn sinh ra trong gia đình cần phải biết khống chế bản thân, nhìn tên ngốc trước mặt này càng lúc hắn càng tức.
Tiêu Lạc thấy Chu Thiệu Kỳ toàn vẹn bước ra, thở một hơi thật dài, chạy đến đưa cho em trai chiếc bánh bao anh vừa lấy trộm được.
"Em trai mau ăn đi, ăn không đói bụng."
Chu Thiệu Kỳ được giáo dục tốt từ nhỏ lịch sự đẩy Tiêu Lạc sang một bên: "Không cần, không đói."
Nhưng Tiêu Lạc dường như nghe không hiểu lời của hắn, vẫn giơ bánh lên trước mặt hắn, Chu Thiệu Kỳ nhẫn nhịn đến mấy cũng không nhịn nổi nữa.
Đều tại người này! Vì sao lại cứu hắn! Hắn vừa thoát khỏi hang sói lại rơi vào hang hổ! Chẳng thà chết bên ngoài luôn còn hơn!
Cơn tức trong người càng lúc càng dâng cao, hắn hung hăng hất tay Tiêu Lạc, cực kỳ lạnh lùng nhìn anh: "Đừng chạm vào tôi! Tôi không phải em trai của một thằng ngốc!"
Nói xong, hắn chạm lên đầu đã dính nhơm nhớp, lòng bàn tay đầy máu đỏ, phải nhanh chóng xử lý vết thương mới được.
Tiêu Lạc không hiểu, vì sao từ chối anh, không phải em trai đói bụng ư? Bát cháo ban nãy bị đổ rồi mà. Chu Thiệu Kỳ ra tay rất mạnh, tay Tiêu Lạc lập tức nổi lên vệt đỏ, nhưng anh không kêu đau, nhìn thấy Chu Thiệu Kỳ rời đi, anh cũng nhanh chóng chạy theo sau.
Chu Thiệu Kỳ quan sát bốn phía, nơi này chẳng phải thôn, rõ ràng là nơi giữ người của bọn bắt cóc, đứng trong này vẫn nhìn thấy hơn chục người canh giữ bên ngoài, chắc chắn còn nhiều người hơn mà hắn không biết!
Cuối cùng, Chu Thiệu Kỳ bực bội tìm bồn rửa tay, rửa trôi vết máu trên đầu. Hắn cũng chỉ là đứa trẻ 14 tuổi thôi mà, đã bao giờ trải qua chuyện này đâu. Hắn biết Tiêu Lạc vẫn đi sau hắn nhưng hắn cũng không đuổi anh đi.
Thực sự quá mệt mỏi, ai tới cứu hắn đi.