Đợi Chu Thiệu Kỳ ăn miệng của Tiêu Lạc đủ rồi, hai môi anh đã sưng lên, dính nước bọt ướt ướt hồng hồng.
"Em trai đút, đói bụng."
Chu Thiệu Kỳ nhìn cháo trên bàn ăn, bế Tiêu Lạc ngồi xuống, Tiêu Lạc mềm nhũn ngồi trong lòng hắn chờ hắn đút cháo.
Chu Thiệu Kỳ thuần thục múc một thìa nhỏ theo thành bát, đặt lên môi thử độ ấm, sau đó đưa sang môi Tiêu Lạc, chờ anh há miệng ăn.
Cứ thế, một người đút một người ăn hết nửa tiếng vẫn còn nửa non bát cháo, Tiêu Lạc thực sự không ăn nổi nữa, không muốn Chu Thiệu Kỳ đút cháo cho ăn nữa.
Mặc dù đầu óc của Tiêu Lạc không tốt lắm, nhưng anh biết em trai không thích nhất là anh không ngoan ngoãn ăn cơm, em trai nói không ăn cơm ngoan thì sức khỏe sẽ kém, bé cưng sẽ gầy, em trai sẽ rất đau lòng rất rất đau lòng.
Tiêu Lạc ngậm thìa cháo tiếp theo, hơi giãy dụa ngồi thẳng lên, mặt đối mặt với Chu Thiệu Kỳ. Rồi anh chu miệng dán lên môi Chu Thiệu Kỳ, dùng đầu lưỡi đẩy môi răng của hắn ra, sau đó đẩy hết phần cháo trong miệng mình vào miệng hắn.
"Em ơi, bé cưng không ăn nữa, bụng bé cưng to rồi, em trai ăn có được không?"
Nói xong còn không ưueen kéo tay Chu Thiệu Kỳ đặt lên bụng mình, quả nhiên bụng anh đã hơi tròn tròn.
Chu Thiệu Kỳ bất đắc dĩ cười cười, không ghét bỏ chỗ cháo trong miệng mình mà nuốt xuống: "Được được, bé cưng không ăn nữa, vậy bé cưng cho em ôm rồi chờ em ăn xong có được không?"
Tiêu Lạc lập tức định đồng ý, nhưng anh đột nhiên nhớ ra phim hoạt hình yêu thích của anh sắp chiếu mất rồi. Nên ngồi cùng em trai? Hay là xem phim hoạt hình?
Chu Thiệu Kỳ đương nhiên biết sắp đến giờ chiếu phim hoạt hình, nhưng hắn muốn thử xem Tiêu Lạc sẽ chọn thế nào.
Cuối cùng, Tiêu Lạc méo miệng, giọng điệu như đưa đám: "Bé cưng chờ em ăn xong."
Chu Thiệu Kỳ cười thành tiếng, một tay hắn bế Tiêu Lạc lên, đi ra phòng khách, ngồi xuống sofa, một tay hắn cầm điều khiển TV mở kênh hoạt hình. Ngay khi hoạt hình vừa chiếu, lực chú ý của Tiêu Lạc bị nó hút sạch, anh ngồi trong lồng ngực Chu Thiệu Kỳ ngoan ngoãn xem TV.
Nếu người ngoài thất Chu Thiệu Kỳ thế này e là sẽ ngạc nhiên rớt cả cằm mất. Trên đời này chỉ có duy nhất Tiêu Lạc nhận được sự yêu chiều của hắn.
Xem xong phim hoạt hình, Tiêu Lạc chưa hết thèm chép chép miệng, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vội vàng xốc áo Chu Thiệu Kỳ lên, bàn tay nhỏ xoa xoa phần bụng đầy múi của Chu Thiệu Kỳ.
"Đều tại bé cưng không tốt, bé cưng muốn xem TV, em trai còn chưa ăn cơm, em trai đói bụng."
Nói xong, hai mắt anh ầng ậc nước giống như một đứa trẻ vừa gây ra tội ác tày trời.
Chu Thiệu Kỳ vội vàng vỗ vỗ lưng anh dỗ dành: "Không có không có, em trai không đói bụng, em đã ăn cơm rồi, bé ngoan không khóc nào."
"Có thật không?" - Trong giọng Tiêu Lạc vẫn có tiếng nức nở.
Chu Thiệu kỳ gật gật đầu, không trách được Tiêu Lạc phản ứng thái quá, trước đây anh từng bị bệnh, Chu Thiệu Kỳ luôn ở bên chăm sóc anh, mấy ngày liền hắn không ăn một miếng cơm, mãi đến khi anh vừa khỏe lên thì Chu Thiệu Kỳ bị đói đến ngất xỉu trước mặt anh. Tiêu Lạc sợ hãi, không biết phải làm sao, từ đó anh luôn để ý đến việc ăn cơm của Chu Thiệu Kỳ.
Tiêu Lạc hít hít mũi, ngồi quỳ trên người Chu Thiệu Kỳ, hôn hôn miệng hắn, duỗi tay vén áo lên đến tận ngực, để lộ phần ngực sữa trắng mềm. Nếu có người khác nhìn thấy sẽ phát hiện ngực Tiêu Lạc to hơn nhiều so với đàn ông bình thường, giống như cái bánh bao nhỏ tròn tròn, đầu nhũ ở giữa cũng lớn hơn đàn ông, chỉ nhỏ hơn phụ nữ một chút thôi.
Tiêu Lạc ưỡn ngực, kề đầu nhũ vào miệng Chu Thiệu Kỳ, mùi sữa thơm lập tức bay vào mũi hắn.
"Em trai ăn đi, ăn xong sẽ không đói bụng nữa."
Dường như đây không phải lần đầu tiên làm như vậy, Chu Thiệu Kỳ há mồm ngậm lấy đầu nhũ, thịt nhũ xung quanh cũng bị hắn ăn ngậm trong miệng, hắn như đứa trẻ con đang bú sữa, còn Tiêu Lạc đang đút sữa cho hắn.
Sau lần hắn bị ngất xỉu, Tiêu Lạc bắt đầu cho hắn bú sữa, dường như anh nghĩ làm như thế thì Chu Thiệu Kỳ sẽ không bị đói nữa.
Một tay Chu Thiệu Kỳ ôm lấy eo nhỏ của Tiêu Lạc, một tay khác nắm lấy bầu nhũ còn lại xoa bóp, ngón tay hắn moi móc đầu nhũ, kích thích Tiêu Lạc run rẩy eo, ngã sụp xuống dưới, núm vú trong miệng Chu Thiệu Kỳ cũng rơi ra ngoài.
Tiêu Lạc nhìn được ngọn lửa tình dục trong mắt Chu Thiệu Kỳ, chu môi thở phì phò, một giây sau đã bị hắn bế vào phòng tắm trong phòng ngủ.
Chu Thiệu Kỳ cởi quần áo của Tiêu Lạc, thả anh vào bồn tắm tràn ngập nước ấm, rồi bắt đầu cởi quần áo của mình, sau đó ôm Tiêu Lạc cùng tắm. Bồn tắm rộng rãi, hai người cùng ngồi vẫn còn thừa chỗ.
Chu Thiệu Kỳ xoa sữa tắm lên người Tiêu Lạc, Tiêu Lạc nhìn nhìn Chu Thiệu Kỳ cao gần 1m9, để mặc hắn ôm anh vào ngực xoa nắn một hồi.
Da Tiêu Lạc vốn rất trắng, Chu Thiệu Kỳ nuôi anh cẩn thận tỉ mỉ chín năm trời, da dẻ anh ngày càng mịn màng hơn, chỉ cần xoa xoa một chút, trên người sẽ lập tức đổi sang màu hồng nhạt.
Chín năm này, Chu Thiệu Kỳ chưa bao giờ cho phép người khác tắm cho Tiêu Lạc, bởi vì, Tiêu Lạc có một bí mật mà chỉ mình hắn biết.
Chu Thiệu Kỳ xoa xoa bụng Tiêu Lạc, anh tự giác mở hai chân để hắn dễ dàng tẩy rửa huyệt nhỏ bên dưới.
Đúng, huyệt nhỏ, Tiêu Lạc là người song tính, là người có cả bộ phận sinh dục của cả nam lẫn nữ.