Tuy rằng cơn sốt của Trì Tịch đã giảm bớt nhưng dựa theo lời bác sĩ nói cô vẫn nên nằm viện quan sát một thời gian.
Dì Lam tự mình chăm sóc cô, bà mang cho cô một ít đồ ăn thanh đạm từ Nam Viên.
Đến buổi chiều ngày thứ ba thì Thẩm Quyết trở về, hắn đi đến công ty trước, bận rộn đến buổi tối mới đến bệnh viện.
Lúc hắn đến, vừa vặn dì Lam cũng mới rời đi.
Trì Tịch nằm một ngày, sau khi hết sốt, cơ thể cô vẫn có chút không thoải mái, nghĩ muốn xuống giường hoạt động một chút trong phòng bệnh.
Lúc Thẩm Quyết gõ cửa tiến vào, Trì Tịch còn tưởng là hộ sĩ, khi thấy hắn, cô có chút ngơ ngẩn.
"Thẩm tiên sinh?"
Thẩm Quyết đem giỏ trái cây trong tay đặt lên bàn, ngữ khí không đoán ra tâm tình gì, "Tôi đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói ngày mai em mới có thể xuất viện."
"Nga."
Trì Tịch gật gật đầu, có chút co quắp đứng ở bên giường bệnh, "Cảm ơn anh đã tới thăm em, có điều hiện tại đã rất tối..."
Lúc ở trên giường Thẩm Quyết càn rỡ lại làm càn, lời nói thô tục một câu lại tiếp một câu.
Nhưng một khi xuống giường trên mặt hắn vẫn luôn là biểu tình "việc công xử theo phép công" làm Trì Tịch cảm thấy hơi run rẩy.
"Đuổi tôi đi sao?"
Thẩm Quyết ngồi xuống trên sô pha, tùy tiện nói với cô, trên mặt vẫn là biểu tình làm người ta căng thẳng kia.
"..."
Biểu tình đó cộng thêm những lời nói kia nghe rất dọa người, Trì Tịch bị hắn dọa đến lắc đầu như trống bỏi.
"Không không không, em không có ý tứ này, em..."
"Lại đây."
Thẩm Quyết vẫy tay một chút, giống như gọi sủng vật, Trì Tịch không dám do dự, ngoan ngoãn chạy chậm qua.
Hắn túm cổ tay của cô dùng sức một cái, Trì Tịch liền ngã ngồi ở trên đùi nam nhân.
Trì Tịch cao một mét sáu bảy, tuy rằng gầy nhưng cũng có chín mươi mấy cân, cứ như vậy ngồi trên đùi hắn, cô lo lắng mình sẽ đè nặng hắn.
*90 cân = 45 kg
"Thẩm tiên sinh..."
Trì Tịch muốn đứng lên, lúc này vẫn đang ở trong phòng bệnh bản thân cô lại ngồi ở trên đùi hắn như vậy cảm giác rất kỳ quái.
"Chuyện của em trai em tôi đã cho người liên hệ rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đại khái tuần sau là có thể xử lý thủ tục cho nó chuyển đi bệnh viện ở Los Angeles tiếp thu trị liệu."
Thẩm Quyết sờ sờ tóc cô, mềm mại trơn bóng, xúc cảm còn khá tốt.
"Thật vậy chăng?"
Trì Tịch mở to hai mắt nhìn, lúc này cũng bất chấp việc bản thân đang ngồi ở trên đùi hắn, kích động giang hai tay ôm lấy cánh tay hắn xác nhận, "Em trai em thật sự có thể xuất ngoại đi trị liệu sao?"
Nếu Trì Tục có thể xuất ngoại tiếp nhận trị liệu, tình huống so với hiện tại khẳng định sẽ tốt hơn nhiều.
Trì gia đã có một người con trai lớn là Trì Thanh, với tư tâm của Trì phu nhân đương nhiên không hy vọng Trì Tục tỉnh lại, cho nên Trì Tục đã nằm ở bệnh viện nhiều năm như vậy rồi nhưng không có một chút chuyển biến nào.
"Lừa em làm cái gì?"
Sắc mặt Thẩm Quyết rốt cuộc cũng tốt hơn một chút, hắn thích hương vị trên người cô, làn da cũng tốt, chỗ nào xoa cũng đều thoải mái.