Lời hứa mấy hôm trước đến mấy hôm sau đã không còn hiệu lực. Hạ Diệp đã đợi sẵn bên ngoài một con đường ít người qua lại, nơi mà Viêm Tống vẫn thường hay tan sở đi về nhà.
Thấy một thân ảnh quen thuộc giậm giậm chân ở một chỗ tối như thế Viêm Tống mới lấy làm lạ, một phút đã tò mò đến gần, kết quả nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn như cũ mới hết cách lên giọng, "Chẳng phải tôi nói với em, mọi thứ nên có một quy luật đúng đắn sao? Hơn nữa em cũng đã hứa với tôi sẽ không theo tôi nữa."
"Thế nào là đúng quy luật? Chả phải thích một người là quy luật tự nhiên hay sao?" Cô chạy đến, ôm tay Viêm Tống, điệu bộ như một con chó nhỏ ngoan ngoãn, "Em cũng không hứa sẽ không đi theo anh, là anh tự biên tự diễn."
"Cái gì?"
Cái gì mà tự biên tự diễn? Hạ Diệp đang nói chính anh nghĩ nhiều? Anh cứ tưởng mấy lời huyên thuyên hôm qua đã thông suốt được cô...
Anh thật đau đầu với đứa trẻ này, ngốc nghếch lại khiến người ta ức chế như vậy. Anh tức giận đẩy tay cô ra, đôi mắt hung dữ, "Đi về ngay!"
"Không muốn!"
Nhận ra không thể làm gì khác, cô mới miễn cưỡng nghe lời, hơn nữa hình như đây là lần đầu cô thấy anh tức giận nên thấy rất vui, xem như là vì chuyện lạ nên cô sẽ vâng lời một lần, "Được, đi về thì đi về."
Đợi cô đi xa, anh mới hét lên, "Không được đến đây nữa!"
...
Hạ Diệp hôm nay chuẩn bị một món quà mừng sinh nhật, đứng ngắm nghía nó mãi. Thứ này cô đã cất công tự gói ghém nên nhìn kiểu gì cũng thấy rất vừa mắt, thầm nghĩ rốt cuộc sở hữu năng lực này từ ai mà lại khéo tay như vậy.
Bỗng, cô nghe thấy tiếng nói rôm rả truyền vào tai, cô ngước mặt lên mới thấy hoảng hốt vô cùng. Chính là đám người đã đánh cô, người tên tiểu Hổ hôm nay không còn tăng động nữa, ngược lại trông có vẻ điềm đạm, ít nói, có thể là vì mặt mũi đều bầm giập nên mới không tiện mở miệng chăng?
Tiểu Vy gì đó hùng hổ đi lên phía trước, đứng ở vị trí trung tâm quát tháo, "Hôm nay mày tự chui đầu vào rọ thì đừng trách tụi tao."
"Mày hại tụi tao bị nhà trường đuổi học, còn hại tiểu Hổ của tao phải vào tù, để cho ảnh bây giờ người không ra người quỷ không ra quỷ. Mày đúng là con quỷ cái!"
Tuy là tạm giam không lâu nhưng cũng đã đủ khiến thương tích đầy mình, với loại người ở bên ngoài miệng hung hung dữ dữ vào trong tù lại muốn tác quai tác quái, bị đập một trận cũng là quá nhẹ đi! Tính tình điêu ngoa nếu giảm bớt lại một chút thì đã không ra nông nỗi này, bọn nó lúc này lại ngang nhiên đổ tội cho người khác.
Không còn vẻ yêu chiều như mấy tuần trước, tiểu Hổ này hậm hực đỏ bừng mặt, xung quanh mang tai nóng ran lên, quát cho đám tiểu Vy im lặng, "Im đi!"
Không nghĩ tới được sẽ lại thấy bọn nó lần nữa, mấy hôm nay lại quên mất lời dặn của mẹ là không được đi lung tung, lần này thì hay rồi! Chắc chắn sẽ bị đấm đá túi bụi một lần nữa...
Thực sự... thực sự cô đã bị một trong những đứa con gái đó tát một cái, một tiếng chát chói tai đánh bật âm thanh của mọi thứ. Một bên mặt của cô hơi nóng, hơi đau, rốt cuộc là cảm giác gì thì lúc này cô cũng không hình dung được.
Hạ Diệp chỉ có đứng yên một chỗ, không chống cự không phải vì sợ, mà là cho dù có chống cự cũng bầm mình. Anh hai lúc nào cũng nói, nếu không chết thì cứ để cho bị đánh, tâm lí chinh phục của con người rất mạnh, càng giãy giụa thì họ sẽ càng hung hăng.
Tiểu Vy dùng tay vỗ mấy lần lên một bên má vừa bị đánh của cô, lại đắc ý khinh khi, "Không động đậy à?"
Hạ Diệp cũng cảm thấy sức chịu đựng của bản thân cao hơn người khác, lại có thể trong giờ khắc này an nhiên không có động tĩnh kháng cự, hơn nữa còn không thấy tức giận, hình như là bị chai sạn rồi? Bọn nó cũng vì vậy mà tức giận, nhất là tiểu Vy, liên tục đánh cô, nhất là đánh vào bụng, làm cô hót cả ruột. Cái âm thanh bịch bịch oai oái trong tai cô, nghe đến ám ảnh.
Cô ngã xuống, chân va chạm với mặt đường lạnh lẽo, cảm giác da thịt có phần bị cứng.
Cuối cùng, tên hiểu Hổ này mới nâng gương mặt của cô lên, cố ý lau chùi một chút máu chảy ra mép môi. Chất lỏng sền sệt dính lên tay, gương mặt trắng trẻo từ từ xuất hiện trong đáy mắt của cậu ta, người đẹp kết hợp với máu đúng là trông càng quyến rũ.
Tiểu Vy bỡ ngỡ đến nỗi ngớ ra một chỗ, nhìn tiểu Hổ lại nhìn đến Hạ Diệp, đặc biệt nhất là cô, gương mặt thanh nhã, trông lại trắng trẻo dễ nhìn, mà cái gương mặt này so với bộ dạng trong lớp học không hề giống nhau, khiến cô ta phút chốc thấy lạ lẫm. Nhưng rồi cũng hồi thần, đẩy bả vai của tiểu Hổ ra khỏi mặt Hạ Diệp.
"Này!"
Nhận thức của cô hình như bị lệch khỏi quỹ đạo, cô thậm chí còn không thấy được những chi tiết phía trước mặt, chỉ thấy giọng người vừa nói rất quen tai.
"Có giỏi thì biến đi! Đừng có mà xen vào chuyện của người khác."
"Mày muốn chết à?"
Đối diện với cả đám người đang đe nẹt mình, Viêm Tống cũng không bị làm sợ hãi. Với khẩu súng lục trên tay, anh đưa súng về phía trước, ngược lại dùng kế để uy hiếp khiến bọn họ sợ sệt, "Tôi là cảnh sát! Đang xảy ra chuyện gì?"
Cũng như cô, anh không muốn đối kháng với nhiều người, đơn giản chỉ có một mình anh, không đủ sức địch lại, còn nữa, tình hình của cô bé suốt ngày đi theo anh có vẻ cũng không được ổn. Đúng như ý định, bọn người đó đã hừ lạnh bỏ đi.
Tiểu Hổ xoay đầu chỉ trích Hạ Diệp, một thân thương tích đến động đậy cũng không nổi lại càng thấy khoái trá hơn, "Chờ đó, bọn tao sẽ đến tìm mày sau!"
Viêm Tống lo lắng chau mày, "Không sao chứ?"
Nâng đầu cô lên, đặt lên trên bắp tay rắn rỏi, anh lại hỏi, "Này, Hạ Diệp, em không sao chứ!?"
Lúc bị gọi thẳng tên, mắt cô đã lim dim muốn tỉnh, dù sao cũng là lần đầu nghe thấy anh gọi cô như thế.
Anh bóp mặt cô, lay lắt rất lâu, "Tỉnh lại, mau tỉnh lại đi."
Cuối cùng Hạ Diệp cũng tỉnh lại, chỉ có điều nhịp thở không ổn định chút nào, ngay cả lúc lấy hơi cũng làm người khác cảm thấy mệt. Khoang mũi của cô hơi rát nên khi cố hít lấy hít để không khí thì hơi đau.
Đôi mắt anh sáng như mặt trời, đơn giản tiến sâu vào trong mắt cô, mang theo một chút sự lo toan dành cho người mình quan tâm, cô nhìn thấy lại thấy vui thêm bội phần, "Em không sao chứ?"
"Đau."
"Đau ở đâu?"
Cô không trả lời, chỉ ôm bụng và đi loạng choạng rất đáng thương. Đôi mắt to tròn còn ứ cả nước mắt, tội nhất là hai bên khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên những ngón tay gắt gỏng.
"Đi có nổi không?" Sau một lúc anh mới hỏi. Cũng không phải là anh không nhìn thấy, chỉ là chịu đựng được tới lúc cô nhõng nhẽo ngồi xuống đất mà thôi.
Hạ Diệp một tay ôm bụng, một tay nắm lấy tay anh từ đằng sau, lúc này cô mếu máo đáng thương như một con thú nhỏ bị bỏ rơi, trông còn tội nghiệp hơn nữa, "Cõng em đi."
"Lên đây."
Cõng được một đoạn, cô mới gọi anh, "Này."
Anh chỉ hừm một tiếng, tuy nhỏ nhưng cô nghe, lại nói thêm, "Làm bạn trai em đi. Sẽ ở bên nhau lâu dài."
Cô biết được anh là một người đàn ông trưởng thành, chắc hẳn sẽ nghĩ rằng cô vì tuổi trẻ bồng bột nên mới đòi ở bên cạnh anh suốt. Lần này cô hứa hẹn trước với anh, cũng xem như là chắc chắn với anh một điều.
Lần này cũng vậy, anh cũng không hề muốn trả lời, cứ vậy cô gọi tên anh, "Viêm Tống."
Anh dừng bước, "Thế cũng được, nhưng phải có điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Anh không đảm bảo được tương lai của chúng ta."
Viên chức nhà nước, một cảnh sát nhỏ bé ở một đồn cảnh sát không có tiếng tăm, nói đến sự nghiệp càng không dễ dàng, nuôi một người mà nói khó trăm bề. Hơn nữa, cô là một cô gái có gia cảnh tốt, hiển nhiên nên hợp với một người tốt hơn là anh. Nhưng anh hiện giờ đang ích kỉ, dù biết không thể chắc chắn về tương lai của cô nhưng vẫn đồng ý cùng cô tạo cơ hội.
Cô không nhìn thấy được khuôn mặt của anh lúc này nên không biết được anh sẽ nghĩ gì, chỉ theo cảm tính nói ngay, "Anh không được thì để em."
Tuy bị cô chen ngang nhưng anh vẫn nói tiếp, "Vì vậy, anh không thể hứa trước bất kì điều gì, nếu em bắt anh phải hứa điều gì đó xa hơn, anh không thể làm được."
Cô cũng không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần là người cô thích, chỉ cần là người cô cần. Không cần gia thế hiển hách, không cần sự nghiệp quá thành công, chỉ cần người đó là người có thể xây dựng sự hạnh phúc cho cô là được.
Cô cũng như anh, suy nghĩ một hồi lâu, không gian cũng đúng lúc đi vào sự im lặng thì cô mới nhảy tới, đưa hai tay đến trước mặt anh, khen ngợi từ tận đáy lòng, "Anh đáng yêu quá."
Sau khi nhảy về phía trước, bụng cô nhói lên, cô ho khàn ra một tiếng, anh quát, "Đừng có động!"