Mặt trời chiều ngã về tây, một tia ánh nắng chiều cuối cùng đem trọn một phía chân trời đều nhuộm màu xa hoa, trường học dần dần yên tĩnh trở lại, bước chân nặng nề, Hỏa Hoan vô tình tiêu sái đi ra, cả người thoạt nhìn giống như là một trái cà tím héo giống nhau.
Đứng ở cửa trường học, tay để trong túi nhìn trên đường dòng xe nhộn nhịp, trên mặt của cô lộ ra một chút thần sắc mờ mịt, đột nhiên không muốn về nhà, cảm giác trong lòng lộn xộn, giống như tất cả đều lập tức thay đổi.
Ánh mắt si ngốc nhìn về phía trước, tùy ý gió thổi bay mái tóc của cô.
Đúng lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh chói tai, sau đó cả người bị một sức mạnh ôm lấy kéo về một bên, lập tức, ngã vào một vòng tay có cảm giác vô cùng thân thiết.
"Người phụ nữ chết tiệt, rốt cuộc cô đang làm gì đó a?" Dùng sức cầm cánh tay của cô, Đoan Mộc Minh hổn hển nói.
Mờ mịt quay đầu, nhìn người trước mắt thì Hỏa Hoan thở dài ra một hơi, "Tại sao lại là anh?"
"Cô nói cái gì? Nếu không phải tôi, nói không chừng cô đã đang nằm ở dưới chiếc xe kia rồi."
Tiếng Đoan Mộc Minh thở hổn hển nói, nhớ tới một màn vừa nãy, đến bây giờ anh ta vẫn có cảm giác sợ hãi, nếu vừa rồi anh ta chậm một chút, nếu anh ta không có đúng lúc đó giữ chặt cô, vậy bây giờ ——
Hai tay gắt gao cố định lấy mặt của cô, tròng mắt của anh ta lộ ra một tia hung dữ, bên trong ẩn ẩn còn có một ti sợ hãi, vừa mới, trái tim của anh ta như ngừng đập.
Hất tay anh ta ra, nhìn bốn phía, Hỏa Hoan lập tức ngây ngẩn cả người, cô làm sao có thể đứng ở giữa đường? Rõ ràng mới vừa rồi là ở cửa trường học không phải sao?
"Bây giờ nhìn rõ ràng rồi chứ? Tôi cứu mạng của cô." Khi nói chuyện, Đoan Mộc Minh mạnh mẽ kéo tay cô, kéo cô vào lề đường, thuận tay nhét vào một bên xe.
Nhìn gương mặt đẹp như điêu khắc kia, Hỏa Hoan đột nhiên nở nụ cười, "Đùa giỡn tôi anh rất vui sao?"
Anh ta làm sao có thể như vậy? Rõ ràng phải kết hôn, lại còn giả như vô tội, chẳng lẽ anh ta không sợ chân đứng hai thuyền sẽ rơi xuống biển chết đuối sao?
"Cô nói cái gì?" Nhìn vẻ mặt kỳ quái của cô, Đoan Mộc Minh thuận miệng hỏi một câu, cúi người, thắt dây an toàn cho cô.
"Đùa giỡn tôi rất vui phải không?" cô lại lặp lại một lần, đôi mắt kia luôn ánh lên tia trêu chọc người lại tự nhiên trầm tư, cô nhìn vào ánh mắt đó không chớp mắt, cũng không nói gì.
"Hiện tại vui vẻ là được.” Nói xong, Đoan Mộc Minh mạnh mẽ đạp chân ga, "Tôi đói bụng, chúng ta đi ăn cơm."
Nhìn anh ta, lại nhìn bàn ta đang bị anh ta nắm chặt, Hỏa Hoan đem tầm mắt chuyển hướng về phía ngoài cửa sổ.
Một đường nhanh như điện chớp sau, xe dần dần nhanh chóng cách rời nội thành, từ đầu đến cuối, cô một mực vẫn im lặng.
"Làm sao vậy? Lưỡi bị mèo ăn rồi sao?" Nghiêng đầu nhìn cô, Đoan Mộc Minh lành lạnh hỏi một câu, cô trầm mặc như vậy là cho anh không thích ứng được.
"Tôi đang mệt, đừng chọc tôi." Liếc xéo anh ta liếc một cái, Hỏa Hoan thản nhiên nói, nhất thời giọng nói hơi lớn một chút, trong lúc nhất thời, bên tai bị âm nhạc điếc tai nhức óc thanh đánh trống reo hò, tựa hồ ngay cả xe đều đi theo run run không ngừng.
“Xem ra đúng là vừa rồi bị hoảng sợ.” Mắt nhìn phía trước, Đoan Mộc Minh vẻ mặt ái muội, nở nụ cười, ngón tay thon dài khẽ chạm vào đùi cô. Cô mạnh mẽ tát vào cái tay của anh ta rồi hất ra.
"Tôi nói, đừng có trêu chọc tôi." Trừng mắt liếc anh một cái, Hỏa Hoan rõ ràng nhắm hai mắt lại, tùy ý suy nghĩ mông lung.
Khóe môi khẽ nhếch, Đoan Mộc Minh trên mặt lộ ra một đạo tà ác cười, mạnh mẽ đem chân ga dẫm lên dưới cùng, nhất thời, đã nhìn thấy xe như tên rời cung bình thường hướng xa xa mau chóng đuổi theo, vù vù gió mang theo hạt cát một tia ý thức đánh lên cửa sổ thủy tinh, bùm bùm thanh âm rất là dễ nghe.
Ngồi ở trên ghế ngồi, Hỏa Hoan không có thét chói tai, thậm chí ngay cả cảm xúc trên gương mặt cũng không hề thay đổi.
Nghiêng người nhìn về phía cô, khóe miệng Đoan Mộc Minh gợi lên một chút ý cười, sau mười mấy phút đồng hồ chạy như điên, xe dừng lại ở một nhà hàng cổ.
Bốn phía cây xanh um tươi tốt, xa xa còn có thể nghe được tiếng chim hót.
Ngồi ở chỗ kia, thở dài một hơi, Hỏa Hoan chậm rãi mở mắt, không có kinh ngạc, thậm chí cũng không có hỏi nơi này là nơi nào?
Nếu đây là một vở diễn, nhân vật chính sẽ xuất hiện ngay thôi.
"Cô sẽ không sợ tôi đem cô bán đi?" Mở cửa xe đi xuống xe, Đoan Mộc Minh đi sang bên kia mở cửa cho cô, nhìn sắc mặt cô vẫn trắng như vậy, ngón tay nhẹ nhàng đụng đụng, anh thản nhiên nở nụ cười, "Cô là người đầu tiên ngồi ở trên xe tôi mà không có biểu hiện gì như vậy."
Từ buổi sáng đến bây giờ, anh cảm giác mình đối với cô càng ngày càng cảm thấy hứng thú.
Liếc cho anh ta cái nhìn khinh bỉ, Hỏa Hoan cúi đầu từ bên trong đi ra, hít vào một hơi thật sâu, nhìn về tòa biệt thự xa hoa phía trước mắt, nàng đột nhiên nở nụ cười, "Hiện tại anh nhiều tiền như vậy sao?"
Lần đầu tiên, cô đối với thân phận anh ta nổi lên muôn vàn nghi ngờ.
"Rất tốt? Tôi không ngại nói cho cô biết." Cánh tay dài duỗi ra đem cô ôm vào trong lòng, đột nhiên yêu chết vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô lúc này.
"Không có hứng thú biết" Hỏa Hoan không hứng thú nói, sờ sờ cái bụng khô quắt, thoát ra khỏi cánh tay anh ta đi thẳng về phía trước, "Không phải muốn ăn cơm sao? Tôi đói bụng."
"Hỏa Hoan" nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia, Đoan Mộc Minh mạnh mẽ gọi cô một tiếng, trong lòng thật muốn hiểu rõ con người của cô.
Không có quay đầu lại, Hỏa Hoan dừng bước.
"Tôi cảm thấy tôi hình như yêu em rồi." Đoan Mộc Minh nhẹ nói, câu nói mà từ trước đến giờ anh chưa từng nói.
"Anh xác định đó là tình yêu, mà không phải là kết quả sau khi bán thân."