Một tuần nhanh chóng qua đi. Vì đã đoàn tụ với cha mẹ nuôi nên Trâm Anh cùng cha mẹ và cha mẹ nuôi về khu biệt thự Phan gia ở. Điều này làm cho Bảo Khánh không vui, đôi mắt vừa ai oán vừa lưu luyến nhìn Trâm Anh. Trâm Anh bất đắc dĩ cho anh một nụ hôn và hứa sẽ hàng ngày qua đây thì khuôn mặt thối đó mới dịu đi một chút. Và sau một tuần, Nghi Dung, Ngọc Diệp và Eric sau nhiều ngày không tăm hơi cũng đã xuất hiện.
Hôm đó, một ngày không nắng, không mưa. Trời âm u. Đứng cạnh cửa sổ trong phòng ngủ của cô ở Phan gia, Trâm Anh trầm mặc nhìn bản lý lịch trong tay. Thì ra là hắn ta, kẻ giấu mặt đó lại là hắn ta. Trầm mặc một lúc lâu, Trâm Anh mới lạnh lùng nói “Nghi Dung, Ngọc Diệp, hai người đã hoàn thành xong việc em giao chưa?”
“Rồi, vé máy bay cũng được chuẩn bị. Bọn họ sẽ có một chuyến du lịch vòng quanh thế giới. Chị chắc chắn trong thời gian ngắn, bọn họ cũng không trở về đâu” Nghi Dung nói.
“Eric, thí nghiệm 319 của cậu có cầm theo không?” Trâm Anh nhìn chàng trai đang ngồi vắt chéo trên ghế sopha nghịch điện thoại hỏi.
“Có mang. Trâm Anh, cậu muốn làm gì?” Eric bỏ điện thoại xuống, nghi ngờ nhìn Trâm Anh.
“Cái đó cậu không cần hỏi” Trâm Anh ném 1 câu rồi đi ra khỏi phòng. Nhìn theo bóng lưng của Trâm Anh, Eric ngơ ngác hỏi “Chuyện gì mà nhìn Trâm Anh có vẻ nghiêm trọng vậy? Đã vậy còn quan tâm đến nghiên cứu của tôi chứ”.
“Chuyện của Trâm Anh, cậu không cần xen vào sâu. Bây giờ có việc cho cậu làm này” Nghi Dung ngồi trên chiếc ghế sopha đối diện với Eric, lấy một tập tài liệu trong cặp đưa cho cậu nói.
“Cái này nội trong ngày mai phải làm xong. Eric, cậu có thể làm không?” Ngọc Diệp ngồi khoanh chân bên lề giường nhìn Eric.
“Chuyện này đối với tôi dễ như ăn kẹo. Không ở lại với hai cô lâu, tôi đi về nhà đây.” Eric nói rồi, cầm tập tài Nghi Dung đưa đi ra khỏi phòng. Biết hỏi hai người đấy cũng không thu được kết quả gì, cậu cũng chẳng buồn hỏi nữa. Dù trong Phi Ưng, cậu là một người không thể thiếu, nhưng dù gì cậu cũng là một người ngoài, không thể so sánh với Nghi Dung, Ngọc Diệp và Trâm Anh, và thời gian cậu ở trong Phi Ưng không lâu như bọn họ. Vậy, bọn họ lấy lý do gì để kể chi tiết bọn họ đang làm gì. Cái đó cậu hiểu. Nếu muốn bọn họ tín nhiệm cậu hoàn toàn, cái này cần có thời gian và tấm lòng của cậu. Cậu đã coi Phi Ưng như nhà, thành viên trong Phi Ưng như người thân, vậy cậu không ngại bỏ thời gian và tấm lòng của cậu.
Nhìn cánh cửa phòng, Nghi Dung thở dài, đứng dạy đi đến giường ngồi cạnh Ngọc Diệp ảo não nói “Tại sao Trâm Anh lại không nói toàn bộ kế hoạch cho Eric biết vậy? Nếu đã chấp nhận cậu ta vào Phi Ưng, vậy thì phải đặt hoàn toàn tín nhiệm vào cậu ta chứ. Chúng ta làm vậy, cậu ta sẽ cảm thấy không được tin tưởng. Như vậy lòng trung thành của cậu ta sẽ mất. Chẳng lẽ Trâm Anh không biết?”
“Dung, cậu ở với Trâm Anh lâu như vậy mà không biết dụng ý của em ấy sao? Em ấy không nói toàn bộ kế hoạch là vì e ấy đang muốn khảo nghiệm cậu ta. Nếu cậu ta qua được, chắc chắn cậu ta sẽ trở thành một phần trong chúng ta. Còn nếu cậu ta không qua được, cậu biết Trâm Anh sẽ làm gì đó” Ngọc Diệp nghiêm túc nói.
“Nhưng dù gì Eric cũng đã gia nhập Phi Ưng hơn ba năm rồi.” Nghi Dung nói.
“Gia nhập ba năm, nhưng có bao giờ cậu ta thật sự biết căn cứ của chúng ta, cậu ta đã bao giờ thực sự biết hành tung của chúng ta? Hay là mỗi lần muốn gửi nhiệm vụ, hoặc là gửi qua email, hoặc là gửi qua bưu điện đến địa chỉ giả? Nếu không phải lần này là chuyện quan trọng, Trâm Anh có bảo chúng ta gọi cậu ta đến đây không?” Ngọc Diệp đặt câu hỏi cho Nghi Dung.
Lần này, Nghi Dung không nói được câu nào nữa. Đúng là như vậy thật. Lúc đầu cô cũng không để ý, không thấy Eric đến căn cứ, cô cứ nghĩ rằng cậu ta muốn ở một mình. Bây giờ nghe Ngọc Diệp nói, cô mới để ý. Thì ra Trâm Anh nghĩ sâu xa như vậy. Bây giờ cô mới nhận ra một điều, cô chưa thực sự hiểu ý của Trâm Anh. Thỏa nào em ấy luôn giao việc quan trọng cho Ngọc Diệp, hoặc có giao cho cô cũng là có Ngọc Diệp theo cùng. Cô làm một người chị thật là thất bại mà.
……………………
*Cốc cốc cốc* tiếng gõ cửa vang lên được ba tiếng, một giọng nói trầm thấp vang lên
“Vào đi”. Trâm Anh tay phải cầm bốn tấm vé máy bay, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cánh cửa thư phòng ra.
Thư phòng của ông Phan được thiết kế theo một không gian mở. Từ cửa phòng bước vào, ta sẽ nhìn thấy cửa kính lớn, nhìn ra được bên ngoài, và vì căn phòng này ở tầng hai nên đứng ở trước cửa kính, chúng ta có thể nhìn bao quát một vùng trời bên ngoài. Hai bên tường được kê hai giá sách cao đến trần nhà. Giữa phòng đặt một bộ ghế sopha màu đen êm ái. Trên chiếc sopha đó, một người đàn ông trung niên cầm một cuốn sách kinh tế, ngồi dựa lưng vào ghế đọc. Khi nghe thấy tiếng cửa mở, ông liền ngẩng đầu lên. Nhìn Trâm Anh, ông nở nụ cười hiền “Trâm Anh, con đến là có chuyện muốn nói với ba à?”
Trâm Anh đóng cửa phòng lại, ngồi đối diện với ông Phan, cô đặt bốn tấm vé máy bay trên bàn, đẩy đến trước mặt ông. Nhìn bốn tấm vé, ông Phan nhíu mày nhìn Trâm Anh “Con… đây là ý gì?”
“Cha, con mong cha đồng ý với con, đưa mẹ và cha mẹ Nguyễn ra nước ngoài một thời gian đi, đưa bọn họ đi xả stress” Trâm Anh bình tĩnh nói.
“Có chuyện gì xảy ra rồi đúng không?” Ai hiểu con mình hơn cha mẹ của chúng, ông Phan đan hai bàn tay đặt trên đùi, nheo mắt nhìn đứa con gái của ông hỏi.
“Không giấu được cha, con đã có cách dụ được con thỏ trong hang kia ra. Nhưng, con muốn mọi người rời khỏi nơi này một thời gian. Mong cha đồng ý” Trâm Anh nghiêm túc nói.
“Nếu ta không đồng ý?” ông Phan cố ý làm khó.
“Vậy thì con xin đắc tội với cha, con sẽ trói cha lên máy bay đưa mọi người đi ra nước ngoài. Cha đừng quên, con gái của cha là một thần long thấy đầu không thấy đuôi của Hắc đạo, đến cha còn không điều tra được con làm gì” Trâm Anh không nặng không nhẹ nói.
“Nhìn thấy con, cha lại nhớ lại tuổi trẻ của cha. Được, cha đồng ý với con. Nhưng con phải đặt an toàn của bản thân làm đầu. Cha không muốn làm kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh” ông Phan nói.
“Cha yên tâm” Trâm Anh kiên định nói. “Được, vậy bao lâu thì chúng ta sẽ khởi hành?” ông Phan hỏi.
“Ba ngày sau!”
… ………………………..
Trong một quán café thanh nhã, ở bàn cuối, một cô gái mái tóc xoăn dài được buộc bổng lên, chiếc áo sơ mi trắng trẻ trung kết hợp với chiếc quần bò sờn da, dưới chân cô là một đôi giày thể thao độn gót. Nhìn cô, người ta nghĩ đến cô như một sinh viên trẻ trung tràn đầy sức sống.
Một lúc sau, một người đàn ông đi đến, vừa ngồi xuống, anh nói “Trâm Anh, cô hẹn tôi ra đây có chuyện gì?”
“Bảo Kiệt, anh đã đến rồi” Trâm Anh nhẹ nhàng nói, “Tôi sẽ không vòng vo làm mất thời gian của anh. Sắp tới tôi muốn thực hiện một kế hoạch, muốn anh đưa Chi Nhi đi đâu đó xa Hà Nội. Đợi khi sự việc kết thúc, anh hãy đưa cô ấy quay về”.
“Cô nghi ngờ khả năng bảo vệ của tôi?” Bảo Kiệt dù đang cười, nhưng đôi mắt của anh không hề cười. Anh biết, những chuyện gần đây mà cô gái trước mặt anh gặp phải không phải là chuyện an toàn gì. Cô ta muốn anh đưa người bạn quan trọng nhất của cô ta đi thì cũng là chuyện thường. Nhưng chẳng lẽ, anh không thể bảo vệ người phụ nữ của mình sao? Thật quá coi thường anh rồi.
“Quế Chi đang mang thai. Kế hoạch của tôi không quá mức an toàn. Tôi muốn anh đưa cậu ấy tránh đi. Đến khi xong việc, Chi Nhi cũng sinh rồi” Trâm Anh nói.
“Cô định làm gì? Cô trước khi làm gì phải nghĩ đến anh trai của tôi chứ” Bảo Kiệt cảm thấy có điều bất thường nói.
“Yên tâm, tôi còn nhiều người để quan tâm lắm, làm sao tôi có thể bỏ đi được. Nghe tôi, đưa Chi Nhi đi đâu đó, tránh mặt một thời gian” Trâm Anh nói. Sau khi Trâm Anh nói xong, không khí liền rơi vào trầm mặc. Một lúc lâu sau, Bảo Kiệt mới lên tiếng “Được, tôi đồng ý với cô. Nhưng cô có thể cho tôi biết kế hoạch của cô không? Tôi muốn yên tâm hơn.”
“Biết nhiều không phải là chuyện tốt đâu. Buổi nói chuyện hôm nay của chúng ta, tôi không muốn có người thứ ba biết” Nói xong, Trâm Anh đứng dạy đi ra khỏi quán café.
Một mình Bảo Kiệt ngồi đó nhìn theo bóng lưng của Trâm Anh, anh thở dài. Thật sự, nhiều lúc anh cảm thấy cô gái này rất đa sầu đa cảm, nhưng có nhiều lúc anh lại cảm thấy, cô ấy như một lão hồ ly lạnh lùng quý phái nheo mắt thiết kế bẫy chỉ đợi con mồi nhảy vào. Thật là cô gái phức tạp. May Chi của anh không như vậy. Không anh thật sự không biết làm sao cho vừa.
////////////////////Ngân cách tuyến////////////////////
Một tuần cứ thế thấm thoát trôi đi. Hôm nay, Phan gia mang một bầu không khí khẩn trương ngột ngạt. Mấy ngày trước, ông bà Phan dẫn cha mẹ nuôi của Trâm Anh đi du lịch, nói là đi để bồi dưỡng tình cảm. Trong nhà giờ chỉ còn một vài cô nữ giúp việc cùng ông quản gia. Cô chủ của bọn họ thì bắt đầu từ hôm kia đã mất tích đâu rồi. Cả đêm không về, điện thoại không liên lạc được. Ngay cả đại thiếu gia bên Trần gia cũng gọi về đây hỏi thăm tung tích của cô chủ. Lúc cấp bách như thế này Nghi Dung và Ngọc Diệp lại không thấy tăm hơi. Liên lạc thì hai người họ nói có việc, gọi lại sau. Còn chưa nói được gì hai người họ đã cắt điện thoại rồi chuyển tắt luôn máy.
Từ quản gia đến người làm ai cũng khẩn trương. Quản gia cũng rất muốn gọi điện cho ông chủ, nhưng lần nào cũng không có ai bắt máy. Thật là gấp mà. Lúc quản gia gấp đến mức sắp khóc thì ngoài cửa, hai cô gái bước vào. Vừa nhìn thấy cô, quản gia như vớ được kim cương, mắt sáng lên chạy đến trước mặt hai người nói “Tiểu thư mất tích rồi”.
“CÁI GÌ?” khuôn mặt mệt mỏi của hai cô gái thoáng biến mất, thay vào đó là sự hoảng hốt. Nghi Dung nóng nảy nói “Trâm Anh mất tích, bao lâu rồi, báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi, báo rồi, báo từ hôm qua, nhưng tới bây giờ vẫn không có tin tức” ông quản gia lau mồ hôi nói.
“Cái gì mà không có tin tức chứ” Nghi Dung gấp gáp nói.
“Dung, đừng gấp, chúng ta có truy xem vị trí của con bé mà” Ngọc Diệp nói.
“Đúng đúng, chúng ta có thể truy tìm vị trí của con bé” nói xong, Nghi Dung bước đến bên cạnh bàn, lấy chiếc Ipad ra, bắt đầu tra tìm vị trí Trâm Anh. Nhưng, trên màn hình ngoài ba chấm đỏ còn một chấm xanh. Nghi Dung và Ngọc Diệp mặt tái mét. Ngọc Diệp nhanh tay ấn điện thoại gọi cho một người, một lúc sau, cô liền nghe thấy một giọng nói cợt nhả vang lên “Bà chằn, gọi cho tôi có chuyện gì?”
“Eric, cậu không chết?” Ngọc Diệp run run nói.
“Nè nè, bà chằn, chị dù ghét tôi nhưng xin đừng rủa tôi như vậy chứ” Eric đầu dây bên kia không vui nói.
“Cậu không chết, chả nhẽ, chấm xanh kia, là…là…” Ngọc Diệp nhìn chấm xanh trên màn Ipad, khuôn mặt tái nhợt, lắp bắp nói không ra lời.
“Nè, bà chị, chấm xanh nào? Ê ê…có nghe tôi nói không? Trả lời tôi đi. Bà chị…ê ê…” buông thõng điện thoại xuống, Ngọc Diệp đau lòng nhìn Nghi Dung, nói “Chấm xanh kia không phải là của Eric, nó…nó…”
“Không, mình không tin, mình sẽ tra ra địa điểm đến tận nơi kiểm tra” Vừa nói, Nghi Dung liền thuần thục tìm ra vị trí của chấm xanh. Đó là một nơi hoang vắng ngoại thành Hà Nội. Vội vàng cùng Ngọc Diệp đi rội ra khỏi Phan gia, đến vị trí của chấm xanh. Quản gia cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết gấp gáp đi theo Nghi Dung và Ngọc Diệp. Ông cảm thấy, chuyện này không hề đơn giản.
Một giờ sau, một bãi đất đang ngừng khai công, một chiếc xe Ferrari đỏ tươi đỗ ở đó. Nghi Dung và Ngọc Diệp vội vàng xuống xe. Hấp dẫn ánh mắt của bọn họ là chiếc Ferrari đen tuyền nằm im lặng ở đó. Trong xe không hề có ai. Vội vàng lao vào nơi đang ngừng khai công tìm kiếm, quản gia cũng tham gia giúp một tay, nhưng ông cũng không quên nhắn một tin cho cậu chủ nhà họ Trần.
Một giờ nữa trôi qua, Nghi Dung, Ngọc Diệp và ông quản gia vẫn chưa tìm được vị trí chính xác của chấm xanh, lại một chiếc xe BWT dừng lại, Bảo Khánh xuống xe, khuôn mặt khẩn trương nhìn Nghi Dung và Ngọc Diệp “Thế nào, tìm thấy Trâm Anh chưa?”
Nhưng, trả lời anh là sự trầm mặc của bọn họ. Bảo Khánh không thèm nhìn bọn họ nữa, anh nhìn bao quát xung quanh nơi này. Chợt, anh để ý đến một chiếc thùng gỗ to đặt ở cổng vào. Anh đi đến bên chiếc thùng đó, muốn mở nhưng nó đã bị khóa. Anh không nói gì nhiều, vớ ngay thanh gỗ nằm dưới đất gần đó, đập liên tiếp đến khi chiếc khóa bị hỏng.
Mở thùng gỗ ra, Bảo Khánh liền thất thần ngã ngồi về đằng sau. Thấy điều bất thường của anh, Nghi Dung, Ngọc Diệp và lão quản gia cũng đến xem. Nhưng vừa nhìn vào trong thùng gỗ, khuôn mặt ba người tái nhợt, đôi mắt của Nghi Dung và Ngọc Diệp không kìm được rơi, bàn tay hai người che miệng lại, kìm đi tiếng hét và tiếng khóc của bản thân mình…