“Buông tha cho anh ta? Ha…Cô nghĩ trong chuyện này tôi có thể lên tiếng sao?” Trâm Anh nở nụ cười nửa miệng, rút bàn tay đang bị nắm chặt của cô ra khỏi tay Hà My, nói. Mới đầu, sau khi nghe thấy Hà My nói Bảo Khánh với cô ta từng yêu nhau, Trâm Anh liền cảm thấy khó chịu, khó chịu từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, ngay cả tay cũng ngứa ngáy muốn hoạt động một vài hoạt động “có ích”. Nhưng một lúc sau, sau khi cô bình tĩnh lại, cô lại nhìn ra được mánh khóe trong lời nói của Hà My. Nếu mà nói Bảo Khánh yêu cô ta, chỉ vì gia đình mà cưới vị hôn thê là cô, vậy đôi mắt tràn ngập tình yêu khi Bảo Khánh nhìn cô là gì? Cô ta nghĩ rằng cô là kẻ ngốc sao? Đúng là tiểu tam chỉ có sinh ra tiểu tam. Mà tiểu tam càng đê tiện thì sinh ra tiểu tam đê tiện gấp bội.
“Chỉ cần cậu nói với cha mẹ của cậu và cha mẹ anh ấy là cậu không muốn kết hôn với anh ấy, cậu không yêu anh ấy. Như vậy là được mà” Hà My nhìn thấy sự khinh thường trong mắt của Trâm Anh, dù giận lắm nhưng cô ta cố nhịn xuống. Cô ta biết, nếu bây giờ tức giận thì cô sẽ thua, cái gì của cô cũng không còn. Cô ta ở bên Khánh lâu hơn Trâm Anh, vậy lý do gì mà Trâm Anh có thể có được Khánh mà cô ta không thể. Cô ta không cam lòng. Có lẽ Hà My không nghĩ đến, nếu không phải là do cô ta thì người ở bên Bảo Khánh sẽ là Trâm Anh. Nhưng, nếu không có cô ta thì Trâm Anh cũng sẽ không thể gặp lại được cha ruột của cô, và có lẽ cả đời cũng không thể nào gặp được.
“Cô nghĩ rằng tôi nói bọn họ sẽ nghe sao?” Trâm Anh ôm ngực thoải mái dựa vào thành giường, tùy ý nói, đôi mắt nhìn ra cửa phòng bệnh, nơi đó có ba người đang yên lặng đứng đó. Thật không biết bọn họ đến từ lúc nào nữa và đã nghe được những gì rồi. Biết bọn họ có ý định muốn vào, Trâm Anh ra hiệu ngầm bằng mắt, không cho bọn họ vào. Lâu lắm mới có trò tiêu khiển, cô thật sự phải tận dụng hết mình mới được. Ở trong bệnh viện đã lâu rồi, lâu đến mức cô muốn mốc lê rồi đây này.
“Bọn họ yêu thương cậu như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ đồng ý với cậu, mình chắc chắn là như vậy. Diệu Anh, mình xin cậu đó, nể tình chúng ta từng là bạn, đừng chia rẽ mình và Khánh có được không?” Hà My nhỏ vào giọt nước mắt nói.
“Diệu Anh, thật lâu rồi mới có người gọi tôi bằng cái tên này đấy. Cô luôn miệng nói tôi chia rẽ cô và Khánh. Vậy cho tôi hỏi, tôi có đến gây khó dễ cho cô, ép cô rời xa Khánh. Hay…Khánh nói với cô là tôi lấy tính mạng ra uy hiếp anh ấy phải cưới tôi?” Trâm Anh nheo mắt nguy hiểm hỏi. Sao tự dưng qua miệng của cô gái này, cô lại thấy bản thân mình đóng vai ác vậy? Thật là tổn thương cho cô à nha.
“Không, mình không có ý đó” Hà My vội vã nói. Con đàn bà này khó giải quyết thật.
“Vậy cô có ý gì? Cô lấy gì ra chứng minh cô với Khánh yêu nhau sâu đậm, hả?” Trâm Anh nheo mắt lại nhìn Hà My nói. Thực chất cô không hề nhìn Hà My mà là nhìn cái người đàn ông mang phiền phức đến cho cô ở ngoài cửa kìa. Mà cái người đàn ông đó chỉ nhìn cô nở một nụ cười rồi nhún nhún vai làm như anh ta không liên quan vậy.
“Chứng minh, mình có chiếc nhẫn này” dứt lời, Hà My đưa bàn tay phải đeo một chiếc nhẫn mặt kim cương tinh xảo đeo ở ngón áp út cho Trâm Anh xem, nói “Đây là nhẫn đính ước mà Khánh đã đeo cho tôi. Anh ấy nói, cả đời này anh ấy chỉ yêu riêng mình tôi, người phụ nữ khác chỉ là cỏ rác trong mắt anh ấy”. Vừa nói, trên mặt của Hà My hiện lên vẻ mặt hạnh phúc của những cô gái đang yêu. Nếu không phải biết người phụ nữ này nói dối, Trâm Anh có lẽ sẽ bị cái bộ mặt này đánh lừa. Đúng là con người trong giới Showbiz, diễn kịch đúng là không ai có thể bằng.
“Đúng là con gái của tiểu tam, nói hổ tử sinh hổ phụ, đúng là không sai chút nào. Mẹ dùng thủ đoạn đê tiện đi cướp chồng người khác, sinh ra đứa con chỉ có hơn chứ không kém, cũng dùng thủ đoạn đê tiện để cướp chồng người khác. Từ bao giờ mà anh Khánh lại trở thành người yêu cô sâu đậm vậy, hay cô ảo tưởng quá mà sinh ảo giác?” một giọng nói khinh bỉ ghê tởm đối với Hà My vang lên. Chủ nhân của giọng nói này chính là người mà Hà My hận nhất, căm thù nhất. Nếu không phải do cô ta, cô cũng không phải chuyển trường đi nơi khác. Cô hận không thể nào làm cho cô ta biến mất trên thế giới này để không phải ám cô như vậy. Quay lại
“Quế Chi, chị đến bao giờ vậy?” Hà My quay lại nhìn Quế Chi, nở nụ cười thân thiện nói. Nhưng khi nhìn thấy Bảo Khánh đang rất ung dung đứng dựa người bào bức tường gần cửa phòng bệnh, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô, Hà My liền cảm giác như bản thân đang ở trong miệng cọp, lưng cô cảm giác như lạnh từ trong xương mà ra. Nụ cười của cô ta cứng đờ lại, cánh tay không tự chủ được mà ôm chặt lấy bó hoa trong ngực, lắp bắp nói “A…anh…anh Khánh…anh đến bao giờ…vậy?”
“Đủ để tôi nghe hết câu chuyện” Bảo Khánh lạnh lùng nói “Từ bao giờ mà tôi với cô lại yêu nhau vậy?”
“Em…em…anh…” Hà My bây giờ không biết nói gì, nâng đôi mắt ngấn nước nhìn Bảo Khánh. Chẳng phải đàn ông luôn có cảm xúc muốn bảo vệ đối với những cô gái đáng thương sao. Nhớ tới nụ cười của Trâm Anh, vậy ra là nụ cười khinh thường đó là như vậy. Cô ta đã sớm biết Bảo Khánh đứng ở ngoài cửa, nhưng cô ta lại bày ra cái tư thế không biết để xem trò cười của cô. Trong đôi mắt của Hà My lóe lên một đợt sát khí nồng đậm. Cô bây giờ muốn nhất chính là giết chết Trâm Anh. Như vậy thì Bảo Khánh sẽ là của cô.
“Hừ, giả bộ đáng thương, tôi thấy thật ghê tởm thay cho cô” nói xong, Quế Chi nâng bụng bầu đi đến bên giường bệnh, ngồi lên giường nắm lấy bàn tay của Trâm Anh, lo lắng hỏi “Anh Nhi, cậu không sao chứ?”
“Dù mình bị thương nhưng cô ta chưa đủ tư cách để làm đối thủ của mình, Chi Nhi, cậu yên tâm” Trâm Anh vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Quế Chi, cười an ủi. Cuộc đời này có một người tri kỉ như Chi Nhi, cô không mong gì hơn.
“Tốt nhất là cô ta không thể làm gì cậu, không mình cũng không biết mình sẽ làm gì với cô ta. Đúng là bình hoa độc mãi mãi chỉ là bình hoa độc. Đã vậy độc còn tăng dần theo thời gian nữa chứ” Quế Chi khinh thường nói.
“Quế Chi, chị tại sao lại bênh cho cô ta, tôi mới là em họ của chị, tại sao chị chưa bao giờ cho tôi một ánh mắt tốt, tại sao?” Hà My tức giận hét. Rốt cuộc là tại sao? Tại sao cô không được bọn họ chào đón. Nếu không phải do người đàn bà kia, mẹ của cô sẽ không phải là người thứ ba, sẽ không bị người ta phỉ nhổ. Cô nhìn ánh mắt khinh bỉ mà sống đến chán rồi. Cuộc đời này cô ghét nhất là có người nhìn cô bằng cái ánh mắt đó.
“Cô đừng có nhận thân thích linh tinh. Tên cặn bã kia chỉ là chồng của cô tôi, ông ta đã phản bội bà mà đi theo mẹ của cô thì ông ta đã không còn có một chút quan hệ nào với nhà họ Đặng. Em họ của tôi chỉ có Quỳnh Anh thôi. Còn cô…Hừ…cô không xứng” Quế Chi khinh thường nói. Thấy cốc nước được đưa đến, cô liền nở nụ cười, nhận cốc nước nói “Bảo Kiệt, cảm ơn anh”.
“Em là vợ của anh, tất nhiên anh phải chăm sóc em, không được nói cảm ơn” Bảo Kiệt nhéo yêu mũi của Quế Chi.
Trâm Anh ngồi đấy nhìn vợ chồng người ta tình cảm, cô liền chán ghét xua xua tay “Vợ chồng các người tình cảm thì xin mời đi ra ngoài, chỗ này không chứa”.
“Trâm Anh, nếu cậu ghen tị thì có thể ra ôm anh Khánh, chắc chắn anh ấy sẽ rất cao hứng khi cậu ôm đấy” Quế Chi không vừa trêu lại.
“Anh thật sự mong chờ đó” Bảo Khánh nở nụ cười nhìn Trâm Anh, ánh mắt mang theo một tia mong đợi. Thật là từ khi bọn họ xác định quan hệ thì chưa có lần nào Trâm Anh chủ động ôm anh.
“Anh muốn được ôm thì bảo cô gái kia kìa, chắc chắn cô ta còn cao hứng hơn anh ấy chứ” Trâm Anh hừ hừ hất hàm chỉ Hà My. Bảo Khánh nghe xong, khuôn mặt trầm xuống, ba bước thành hai đi đến bên giường bệnh của Trâm Anh, ôm cô vào lòng nói “Ôm cô ta, anh ngại bẩn”.
Hà My nghe lời Bảo Khánh nói xong, trái tim như bị ai đó hung hăng bóp. Đúng, cô là một người trong giới Showbiz, ở trong đó, muốn vươn lên không thể dựa vào năng lực hoàn toàn. Dù cô là một thiên kim, nhưng cha của cô không hề có tiếng nói mấy, có nhắc đến thì cũng chỉ là một doanh nhân bình thường. Muốn đứng vững trong giới Showbiz, điều quan trọng nhất là phải biết tìm một con cá lớn có quyền mà dựa vào. Đúng thật là cô không còn trong trắng nữa, nhưng từ xưa đến nay, trái tim của cô luôn hướng về một người. Cô học không tốt, vậy chỉ có con đường dấn thân vào giới Showbiz để có thể có cơ hội đứng bên cạnh người đó. Vì người đó, cô đã bỏ ra rất nhiều. Vậy mà, một ánh mắt người đó cũng không hề cho cô một lần. Suốt từng ấy năm bên cạnh anh không hề xuất hiện một người phụ nữ nào ngoài cô, dù anh không quên được Diệu Anh, nhưng cô tin chắc, chỉ cần bản thân cố gắng anh cũng sẽ động lòng. Nhưng, tại sao Diệu Anh lại quay về chứ, tại sao cô ta lại trở lại chứ. Chẳng lẽ kiếp trước cô nợ cô ta cái gì sao? Tại sao hết lần này đến lần khác cô ta phá hoại chuyện của cô chứ? Tại sao chứ? Ngước đôi mắt ngấn nước nhìn Bảo Khánh, rồi lại nhìn Trâm Anh được nằm trong ngực anh. Nhìn hai người thật đẹp đôi, thật là hạnh phúc. Mà hình ảnh đó lại như những lưỡi dao đâm thủng mắt của cô. Rất đau.
“Ai cha, đời thật là. Có người mặt mỏng nhưng có người lại mặt dày hơn cả Vạn Lý Trường Thành, bám dai hơn đỉa, sống dai hơn gián. Thật là, người ta đã chán ghét ra mặt, vậy mà vẫn cố tình ở lại. Haizzzzz…” Quế Chi lắc đầu thở dài rồi đưa tay lên vuốt cái bụng nhô to của cô nói “Con à, con lớn lên đừng có học theo cái người phụ nữ này nha, cái gì cũng phải biết tự trọng, không được để mất hết tôn nghiêm được, nghe không?”
“Chi, con còn chưa có ra đời, nó không hiểu em đang nói gì đâu. Mà em không cần lo lắng mai sao. Anh chắc chắn con của chúng ta sẽ là một người tốt, không học theo thói hư tật xấu của xã hội đâu” Bảo Kiệt đặt tay lên bàn tay đang xoa bụng của Quế Chi thâm tình nói.
“Tôi có việc, tạm biệt” Hà My vô hồn nói rồi bước ra khỏi phòng. Chân cô còn chưa bước, một giọng nói vang lên mang theo nồng đậm khinh thường cùng mỉa mai
“Không hoan nghênh, vĩnh biệt”. Nắm chặt bàn tay lại, cô cố bước ra khỏi phòng. Đến khi ra đến cửa, cô liền nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt vang lên. Người đó không hề mang theo vẻ khinh thường, trào phúng mà đơn thuần chỉ là sự lạnh nhạt vốn có. Người đó nói “Lần sau, nếu muốn làm chuyện gì xấu thì nên đóng cửa cẩn thận”. Không quay đầu lại, Hà My bước thật nhanh ra khỏi phòng. Cô bây giờ muốn thật nhanh ra khỏi ơi này. Hôm nay, tôn nghiêm của cô đã bị mất sạch ở đây rồi.
Ở một góc tối, một người đàn ông nhìn theo bóng lưng chạy của Hà My nở một nụ cười nửa miệng. Người phụ nữ này, có tố chất làm một quân cờ.
Trong phòng bệnh, sau khi Hà My đi, Quế Chi liền nắm lấy tay của Trâm Anh, lo lắng nói “Anh Nhi, cô ta đến bao lâu rồi, đã nói những gì với cậu, mà cô ta có nói gì thì cậu cũng không được tin đấy”.
Nhìn Quế Chi như thế này, Trâm Anh liền không biết làm sao. Cô cầm lấy tay của Quế Chi, nói “Chi Nhi, cô ta không làm gì mình được đâu. Cậu nghĩ Phan Trâm Anh mình là ai, cô ta chưa có khả năng làm cho mình dao động”. Đúng, người đàn bà đó vẫn chưa có đủ trình độ làm cho cô dao động. Một người ngu xuẩn, tự cao, và còn tự…luyến. Không muốn tiếp tục đề tài này nữa, Trâm Anh nói “Chi Nhi, cha mẹ nuôi của mình vẫn ở khu resort ở Nha Trang của nhà cậu không?”
“Vẫn còn. Sao lại hỏi vậy?” Quế Chi nghiêng đầu hỏi. Hai anh em họ Trần đang ngồi ở sopha đằng kia bàn bạc về công việc cũng dừng lại nhìn Trâm Anh muốn biết cô định làm gì.
Trâm Anh nín thở hỏi “Họ đã biết mình trở về chưa?”
“Chưa, mình bảo pama đừng nói với hai bác ý vội vì lúc đó mình vẫn chưa chắc chắn cậu có phải Diệu Anh hay không. Vì vậy, cho tới bây giờ thì hai bác ý vẫn chưa có biết một chút gì hết” Quế Chi nói.
“Vậy, cậu có thể nghĩ cách để cho họ ra ngoài này không?” Trâm Anh hỏi.
“Không thành vấn đề” Quế Chi cười nói. Cuối cùng Trâm Anh cũng đã đi gặp lại hai bác rồi. “Vậy khi nào cậu muốn gặp hai bác?”
“Ba ngày sau, sau khi mình cắt chỉ, mình cùng ba mẹ đi gặp lại ba mẹ nuôi” Trâm Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói. Nhưng, ý kiến của cô lại bị hai người phản bác.
“Không được, ba ngày nữa cắt chỉ, cậu lại đi ngay hôm đấy, nhỡ may xảy ra chuyện gì thì tính làm sao? Hả?” Quế Chi chống nạnh nói.
“Anh không đồng ý cho em mạo hiểm nữa. Bây giờ kẻ thù ở trong tối, ta ở ngoài sáng. Bây giờ việc quan trọng nhất là em cần phải dưỡng thương cho thật tốt” Bảo Khánh ôm vai Trâm Anh, kiên quyết nói.
“Anh nghĩ rằng em ở trong bệnh viện có thể yên ổn dưỡng thương?” Trâm Anh nhìn vào mắt Bảo Khánh hỏi. Qua chuyện của mẹ cô, dù ở trong phòng bệnh cùng ai đi nữa, cô đều không cảm thấy an toàn. Cha cô và Bảo Khánh cũng đã đề nghị điều một vài vệ sĩ đến bảo vệ cô nhưng cô từ chối hết. Cô muốn dụ con hổ đang ẩn nấp trong bóng tối kia, tự giác vồ lấy con mồi mà cô đã để sẵn cho nó rồi đột ngột trói nó lại. Như thế cô vừa có thể không thương tổn lại vừa có chiến lợi phẩm cho mình.
“Chuyện này…” Bảo Khánh không biết tiếp theo nên nói gì. Đúng là ở bệnh viện ai cũng có thể ra vào. Mà bác sĩ cũng có thể giả mạo. Dù có điều thêm một vài vệ sĩ cũng chẳng làm ăn được gì cả. Nếu nhỡ kẻ trong tối kia muốn làm chuyện gì hại Trâm Anh, vậy thì hắn chỉ cần giả làm bác sĩ hoặc y tá là vào dễ như trở bàn tay. Vệ sĩ chỉ là để ngăn những người muốn hại người mình bảo vệ thôi, chứ ai đi ngăn bác sĩ bao giờ. Nghĩ đến đây, Bảo Khánh thở dài nói “Được rồi, khi cắt chỉ xong, em sẽ được xuất viện. Nhưng là về nhà anh”.
“Được” Trâm Anh sảng khoái đồng ý. Đằng nào thì ở trong bệnh viện không được an mật cho lắm. Nhiều lúc muốn bàn kế hoạch với Nghi Dung và Ngọc Diệp, cô đều lo có người nghe lén. Về nhà Bảo Khánh, dù gì thì anh cũng là một người đứng đầu bí ẩn của một tổ chức trong Hắc đạo, chắc chắn sẽ không có ai to gan xông vào nghe lén đâu. Và cô dám chắc trong ngôi nhà của Bảo Khánh cũng có rất nhiều bẫy. Vì khi cô mới đến, cô để ý thấy những nơi mà có bẫy thì rất ít bảo vệ đi lại. Vì vậy, lúc đó cô toàn tận lực tránh những nơi đó.
Với lại, lúc nãy trong lúc nhìn Hà My tự biên tự diễn, cô liền nảy ra một kế hoạch. Nhưng, cô cần một vài người diễn chung.