beta: Tinh Tinh
//////////////////Trở lại hiện tại/////////////////////////
Nhớ lại ngày đó, Trâm Anh lại càng hối hận hơn. Nếu ngày đó cô không giở tính tình tiểu thư ra, nếu ngày đó cô không nằng nặc mặc kệ lời ngăn cản của mẹ và vệ sĩ, nếu ngày đó ở công viên cô không cố tình để lạc mấy tên vệ sĩ thì mẹ cô cũng không phải khổ sở trong suốt từng ấy năm như vậy. Vì vậy, chung quy lại, kẻ có tội không hẳn là Lang. Cô cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện này.
Bà Phan nghe thấy câu nói tự trách của con gái tâm can của bà, lòng bà lại cảm thấy khó chịu. Đáng lẽ con gái bà nên có một cuộc sống hạnh phúc bên cha mẹ, con bé nên có một cuộc sống như bao cô gái cùng lứa tuổi khác. Nó nên có những biểu hiện hợp với lứa tuổi chứ không phải lúc nào cũng tỏ ra mình mạnh mẽ, không cần bất cứ ai bảo vệ. Con bé nên có những ước mơ của chính bản thân nó. Con bé nên có…nên có rất nhiều thứ chứ không phải chứng kiến mẹ của nó bị hành hạ, không phải lang thang một mình trong sa mạc ngày nóng đêm lạnh, đôi tay của con bé không phải để nhuốm máu. Những điều không phải đó, chính là bà đã liên lụy nó. Nếu không phải ân oán nợ nần ngày trước của bà, vậy con gái bà cũng không phải khổ như bây giờ. Đều là tại bà, bà đã gián tiếp tước đoạt đi tất cả của con gái bà. Bà thật đáng chết mà…
Bà Phan đau lòng nhìn Trâm Anh, giọng nói dịu dàng mang theo nồng đậm áy náy. Bà nói “Không, mẹ không trách con, ngược lại, mẹ lại trách chính bản thân mình hơn. Trách bản thân không bảo vệ được cho con, trách bản thân đã đẩy con vào con đường u tối đó, trách bản thân gián tiếp hủy hoại tuổi thơ của con,… . Nếu hồi còn trẻ mẹ suy nghĩ chính chắn hơn, dũng cảm hơn một chút thì cũng sẽ không có Lang ngày hôm nay. Nếu mười chín năm trước mẹ suy nghĩ chu toàn hơn thì gia đình chúng ta cũng không phải chia cắt lâu như vậy. Vì vậy, hung thủ thật sự là mẹ”.
Trâm Anh nghe xong, đôi mắt cô đã nhòe đi từ lúc nào. Cô ôm lấy bà Phan, nghẹn ngào nói “Không, mẹ, mẹ đừng tự đổ lỗi cho mình. Hung thủ không phải là mẹ…Lang…Lang mới là người hại chúng ta như thế này”.
“C…con…con gái, con gọi m…mẹ là…” bà Phan đột nhiên bị ôm, chưa kịp định thần lại đã nghe thấy đứa con gái bảo bối của mình chính miệng gọi mình là “mẹ”. Có phải, có phải là bà nghe lầm, nghe lầm đúng không?
“Mẹ…” Trâm Anh nói xong, cánh tay ôm bà Phan càng chặt hơn. Cuối cùng, cuối cùng cô cũng đã nói ra được rồi, nói ra được rồi.
“Con gái của mẹ…” bà Phan không kìm được khóc lớn lên như một đứa trẻ. Bà cứ nghĩ, nghĩ là phải đợi ngày này rất lâu, có khi đến chết bà cũng không được nghe lần nữa. Nhưng không ngờ, ngày đó lại đến nhanh như vậy. Nhanh đến mức bà chưa kịp phòng, con gái bà đã gọi bà là “mẹ”. Bà thật vui mà…
Hai mẹ con ôm nhau khóc một lúc rồi thôi. Mấy bệnh nhân thấy hai người xúc động như vậy cũng chẳng có xúc động mấy. Phải biết đây là bệnh viện, một ngày có mấy cảnh như này liền, họ nhìn chán rồi, xúc động chán rồi dù không biết vì sao hai người kia khóc.
Khóc xong, hai người mới buông nhau ra. Nhìn khuôn mặt lấm lem của nhau, hai người liền nở nụ cười. Một lúc sau, bà Phan khuôn mặt đợm buồn, nhìn Trâm Anh, bà e dè nói “Trâm Anh, con có thể tha thứ cho Quân không?”
“Quân?” Trâm Anh nghi ngờ hỏi lại. Tên này quen lắm, nhưng cô không nhớ đã nghe thấy ở đâu “Quân là ai vậy mẹ?”
“Quân là…chính là Lang” bà Phan cẩn thận nhìn biểu hiện của Trâm Anh nói. Bà không muốn con gái bà xúc động mạnh, nó vẫn còn là bệnh nhân. (seal: “khinh bỉ” con bà bị thương ngoài da chứ không phải bị khủng bố tinh thần, việc gì phải lo nhiều như vậy chứ/ bà Phan “một cước đá seal bay đi”: không có việc gì về nghĩ tình huống cho truyện đi, lắm chuyện/ seal: “hét vọng” nu…ba…ka…chi)
“Lang? Tại sao mẹ muốn con tha thứ cho ông ta? Chẳng lẽ mẹ đã quên, gia đình ta bị như vậy là do ai? Bây giờ mẹ bảo con tha thứ cho người đó? Chẳng lẽ, giữa mẹ và ông ta có quan hệ gì sao?” đôi mắt Trâm Anh lạnh xuống khi nhớ đến tên Lang. Đó là một vết thương rất sâu, có lẽ không thể nào lành mà Lang đã khắc vào tim của cô. Chỉ cần nghe tới cái tên này, trái tim cô không nhịn được mà run sợ, trí óc không theo điều khiển mà nhớ lại tình cảnh của năm đó. Vì vậy, muốn cô tha thứ cho Lang, đó là điều không thể nào. Nhìn đôi mắt của mẹ cô khi nhắc đến người đàn ông đó, cô thấy sự đau lòng cùng hối tiếc trong đó. Đau lòng? Vì sao vậy? Tại sao lại đau lòng cho người hại mình? Còn hối tiếc? Hối tiếc gì vậy? Rốt cuộc chuyện đó là như thế nào? Khoan, ở căn nhà hoang đó, Lang nói ông ta và mẹ là thanh mai trúc mã. Hai người cũng từng là người yêu. Nhưng một năm sau, mẹ lại nói là có người yêu, người đó lại là cha của cô. Lang là người bị bỏ rơi, mẹ cô thay lòng làm tổn thương đến ông ta. Đau lòng, chắc hẳn vì hai người vốn như người một nhà lại thành ra thế này. Chắc hẳn mẹ đau lòng là vì thế. Vậy còn hối tiếc, tại sao lại hối tiếc chứ, hối tiếc chuyện gì vậy?
“Mẹ, mẹ có chuyện gì giấu con không?” Trâm Anh nhìn sâu vào trong mắt của bà Phan nói.
“Mẹ…mẹ…aizzzz…được rồi, đằng nào chuyện này con cũng biết. Mẹ kể cho con nghe.” Bà Phan dừng một lúc, nhìn về phía chân trời xa xa nói tiếp “chuyện này bắt đầu từ nhiều năm về trước. Ông bà ngoại của con cùng cha mẹ của Quân là những đôi bạn rất thân. Bọn họ từng nói với nhau, nếu hai gia đình, người sinh nam người sinh nữ thì sẽ để cho hai đứa trẻ ở cùng với nhau, coi như bồi dưỡng tình cảm. Còn sau này có lấy nhau không thì bọn họ không can thiệp. Cuối cùng, mẹ Quân lại mang thai trước bà ngoại của con năm năm. Mẹ từ khi sinh ra luôn có Quân làm bạn cùng. Mẹ và ông ta rất thân thiết với nhau. Mẹ cứ nghĩ rằng, mẹ chỉ coi Quân như anh trai của mình. Nhưng ai ngờ, đến năm mẹ mười sáu tuổi, Quân lúc đó là hai mốt tuổi. Một chàng trai có thành tích học tập tốt, lại dịu dàng, khuôn mặt không nói đẹp trai đến mức xuất chúng nhưng lại làm cho bao cô gái muốn gần gũi. Lúc đó, mẹ đột nhiên cảm thấy khó chịu khi có một cô gái đến tỏ tình với Quân. Lâu dần, mẹ phát hiện, mẹ đã thích Quân rồi, thích như kiểu cô gái thích chàng trai chứ không phải anh trai em gái. Nhưng mẹ không dám nói ra, mẹ sợ Quân chỉ coi mẹ như em gái. Rồi đến khi mẹ mười tám tuổi, Quân tỏ tình, nói là người ông ấy yêu là mẹ. Lúc đó mẹ rất là vui. Nhưng lại cảm thấy không chân thực. Duy trì được một năm, mẹ liền muốn thử lòng của Quân. Mẹ đồng ý lời tỏ tình của một anh khóa trên hơn mẹ hai tuổi. Anh khóa trên đó, cái gì cũng tốt, đẹp trai, nhà giàu, cũng học giỏi. Mẹ cứ nghĩ rằng Quân sẽ ghen, sẽ nghĩ cách đưa mẹ trở lại với ông ấy. Nhưng ai ngờ, ông ấy chỉ bình tĩnh nhìn mẹ, chúc phúc cho mẹ” bà Phan nói đến đây, thở dài vì sự ấu trĩ trẻ con của mình lúc còn thiếu nữ.
“Vậy, người anh khóa trên đó chính là cha đúng không mẹ?” Trâm Anh nghi ngờ hỏi.
“Đúng, người anh đó chính là cha của con. Kết quả không như mong muốn, mẹ buồn bã một thời gian dài. Lúc đó, mẹ cũng nói với cha con là người trong lòng mẹ không phải ông ấy, nhận lời làm bạn gái của ông ấy chỉ là để thử lòng người trong lòng mẹ thôi, mẹ muốn cha con đừng phí thời gian với mẹ. Con biết lúc đó cha của con phản ứng như thế nào không?” nhớ đến quá khứ đó, bà Phan nở nụ cười. Bà thật không ngờ, trên đời này lại có người cố chấp như thế. Nhưng cũng nhờ cái cố chấp đó của người đàn ông đó, bà mới tìm được hạnh phúc của mình.
“Cha phản ứng ra sao a?” Trâm Anh hỏi.
“Lúc đó cha con nở một nụ cười, ông ấy nói, ông ấy biết hết. Nếu làm vậy có thể gần với mẹ thêm một chút, ông nguyện cho mẹ lợi dụng ông ấy mãi mãi. Con thấy cha của con ngốc không? Bị người ta lợi dụng mà còn cười tươi để họ lợi dụng được. Cuối cùng, mẹ và cha con làm bạn. Ông ấy dùng ba năm ở bên mẹ, từng bước từng bước xâm nhập vào trái tim của mẹ, làm mẹ yêu ông ấy lúc nào không hay. Cuối cùng, cha mẹ lấy nhau rồi chuyện sau đó con cũng biết rồi đó” bà Phan thở dài nói.
“Mẹ cảm thấy có lỗi với Lang đúng không?” Trâm Anh ngồi trầm ngâm một lúc rồi mở miệng hỏi. Thì ra, đau lòng của mẹ cô là đau lòng cho số phận của bà với Lang, còn hối tiếc là hối tiếc tình cảm năm đó.
“Đúng, nếu năm đó, mẹ không hành động ấu trĩ như vậy, có khi mẹ với ông ấy sẽ không đi đến bước đường này. Vì vậy, chuyện mà Lang làm với gia đình ta, mẹ tha lỗi cho ông ấy, cũng là buông xuống hết tất cả áy náy năm đó đối với Lang, từ này về sau, Lang sẽ là một người anh tốt trong tâm trí của mẹ. Nhưng, me cũng muốn cả con cũng tha lỗi cho ông ấy. Như vậy, ông ấy mới yên lòng nhắm mắt” bà Phan chờ mong nhìn Trâm Anh.
Nhìn ánh mắt của bà, Trâm Anh không biết nên nói gì cho phải. Bây giờ cô đang rất rối. Nếu một người hại bạn tan cửa nát nhà, bạn rất hận người đó. Nhưng đùng một cái, một người khác nói với bạn, người đó không đáng hận, hơn nữa người đó còn rất đáng thương. Bạn nên làm gì? Trâm Anh cũng đang rối rắm trong vấn đề đó. Cô không biết nên làm gì, hận tiếp hay là tha thứ? Cuối cùng không khí lại rơi vào trầm mặc.
Ở một góc khuất ở vườn hoa, một người đàn ông mặc một bộ bác sĩ, đeo khẩu trang bịt khín mặt. Hắn ta lấy trong cạp quần ra một khẩu súng giảm thanh. Nhìn đôi mẹ con đang ngồi tâm sự ở nhà nghỉ cách đó không xa, hắn ta giơ súng lên, nhắm vào đầu của bà Phan mà bắn. Đôi mặt hắn ta nhìn hai người không có một xíu cảm xúc gì, như thể người sắp chết dưới họng súng của hắn không phải là một sinh mạng gì đáng giá. Ngắm một lúc, cuối cùng hắn cũng bóp cò súng. Viên đạn rời khỏi khẩu súng, để lại một làn khói mờ mờ mà bay về đích ngắm.
Quay trở lại với mẹ con bà Phan, Trâm Anh đang rối rắm không biết nên làm gì thì đột nhiên sau lưng cô cảm thấy lạnh cứng lại. Theo bản năng, Trâm Anh quay lại nhìn xung quanh. Quay lại không nhìn thấy gì, nhưng cô lại thấy một chấm vàng, dưới ánh nắng mặt trời phản ra những tia lạnh xương sống. Với kinh nghiệm lâu năm, cô biết đó là đạn. Và đích đến, chính là….mẹ của cô. Hành động nhanh hơn cả trí óc, Trâm Anh bất chấp vết thương bên vai trái chưa cắt chỉ, Trâm Anh nhào về phía bà Phan. Bà Phan không một chút phòng bị, bị Trâm Anh nhào về, không đứng vững. Thế là cả hai người cùng ngã xuống nền gạch. Khi vừa mới chạm đất, Trâm Anh như cảm thấy vết thương của mình bị nứt ra. Thầm rủa một tiếng, nhịn đau đứng dạy.
Nhìn viên đạn ghim trên cột chống của nhà nghỉ, ánh mắt Trâm Anh lạnh đi. Lấy từ dưới bắp chân một con dao nhỏ, cô lấy viên đạn xuống. Nắm viên đạn trong tay, đảo mắt nhìn về phía viên đạn bay đến, rút dây truyền dịch ra, Trâm Anh chạy về phía đó. Nhưng cô chưa chạy được mất bước, mắt cô chợt tối sầm. Trâm Anh oanh oanh liệt liệt ngã xuống đất mà ngất đi.
Bà Phan vừa mới định thần lại, chưa hiểu gì đã thấy Trâm Anh chạy ra ngoài rồi ngất đi, vai trái của cô có máu rỉ ra. Khuôn mặt bà tái đi, lo lắng chạy về phía Trâm Anh hô “Bác sĩ, bác sĩ, y tá, có ai ở đây không?” Tiếng gọi của bà thành công gây sự chú ý của mấy bác sĩ y tá gần đó, ai cũng chạy ra xem có chuyện gì. Mọi người vừa chạy đến nơi liền thấy một bệnh nhân đã ngất và một người phụ nữ trung niên. Nhưng cũng không đứng lâu, nhóm bác sĩ y tá ai cũng đều chuyên nghiệp, người trực tiếp bế Trâm Anh lên chạy nhanh vào phòng cấp cứu, người an ủi bà Phan rồi tất cả cùng chạy theo.
////////////////////Tình tính tang…thần thời gian kéo đi ba tiếng//////////////////////
Phòng VIP 3
“Mẹ nuôi, mẹ nói đột nhiên Trâm Anh nhào về phía mẹ?” Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, một giọng nói thanh thanh như tiếng đàn vang lên. Người nói là Ngọc Diệp. Vốn hôm nay cô ở lại căn hầm ở dưới biệt thự để nghiên cứu một vài thứ. Nhưng ai ngờ, mới có chín giờ sáng mà điện thoại cô reo liên hồi. Nhìn số điện thoại, cô bất đắc dĩ bắt máy. Người gọi là cha nuôi của cô, ông bảo cô mau đến bệnh viện, Trâm Anh xảy ra chuyện. Nghe xong, cô bỏ mặc hết tất cả mọi viêc mà cô đang làm, đi xe thật nhanh tới bệnh viện. Cuối cùng, cô bị mất mấy trăm chỉ vì đi xe quá tốc độ. Điều đó không cần để ý, cái cô để ý là Trâm Anh.
Khi cô vừa mới vào phòng bệnh, cô liền nhìn thấy Trâm Anh khuôn mặt tái nhợt yên lặng nhắm mắt nằm trên giường. Hỏi ra mới biết là sáng nay, lúc đi dạo với mẹ nuôi, đột nhiên con bé không nói không rằng nhào vào người bà làm cả hai người cùng ngã. Lúc bà chưa hiểu gì thì con bé đứng lên nhìn cái cột chống rồi rút con dao tùy thân đâm lên cột xong chạy ra ngoài. Nhưng chưa chạy được bao thì ngất. Qua mấy tiếng chữa trị, bác sĩ nói con bé sức khỏe chưa hồi phục, đã vậy lần thương trước mất máu quá nhiều nên chưa hồi máu được. Nay lại thêm miệng vết thương lại bị toạc. May là nó không đứt chỉ đó.
Bà Phan bị điểm danh, ngớ người một lúc rồi “Ừ” một tiếng. Xong, như nhớ ra gì, bà nói “Bác sĩ bảo tay Trâm Anh nắm cái gì đó rất chặt, bọn họ làm biện pháp gì con bé cũng không thả ra. Cuối cùng bọn họ để yên đấy cho con bé”.
“Cầm thứ gì sao?” Ngọc Diệp đi đến bên giường, đúng như bà Phan nói, bàn tay trái của Trâm Anh đang nắm chặt lại. Ngọc Diệp không nói câu gì, một ngón tay đưa ra, ma sát nhẹ lên mu bàn tay của Trâm Anh. Sống với Trâm Anh lâu năm, cô biết rất rõ tất cả mọi điều về cô ấy, ngay cả điểm yếu cũng vậy. Trâm Anh có một yếu điểm nhỏ, đó là cô có máu buồn ở mu bàn tay. Chỉ cần ma sát nhẹ thôi, bàn tay của Trâm Anh như có điều kiện tự thả long tay ra.
Ma sát một lúc, bàn tay trái của Trâm Anh hơi hé mở ra. Nhân lúc này, Ngọc Diệp mở bàn tay của Trâm Anh ra. Một vật từ bàn tay của Trâm Anh rơi ra đệm, nằm im lìm ở đó. Với màu trắng của ga giường, vật đó càng nổi bật lên. Màu vàng không làm người ta thấy thoải mái mà lại tạo cảm giác lạnh sống lưng. Nhìn viên đạn, lại nhìn bà Phan, Ngọc Diệp nhíu mày nói “Mẹ nuôi, mẹ đắc tội với ai vậy?”