Bảo Bối Phong Cách Thích Trêu Chọc Thượng Tướng

Chương 64: Kết hôn



Sau hai tháng yêu nhau thắm thiết cùng với sự thúc giục của hai bên gia đình cuối cùng họ đành phải tiến đến con đường kết hôn. Họ đã làm xong giấy chứng nhận kết hôn,cubgf nhau đi chụp ảnh cưới,tất cả mọi thứ đều đã được sẵn sàng. Hôm nay,một ngày đẹp trời,trời xanh quang đãng cùng với làn do cuối thu nhè nhẹ khiến cho ta thật dễ chịu và cũng chính hôm nay là hôn lễ của Lâm Như và Âu Diệc Phong.

Hôm nay là ngày trọng đại của cô,cũng là ngày quan trọng nhất đối với mỗi người phụ nữ. Cô mcj một chiếc váy cưới trắng kiểu công chúa,gương mặt được trang điểm xinh xắn,trên đầu có thêm chiếc khăn voan màu trắng không thể thiếu đối với mỗi cô dâu. Từ một cô thiếu nữ ngày ngày ham chơi bây giờ đã biến thành một cô dâu xinh đẹp. Cô đứng trước gương tự ngắm nghía chính bản thân mình. Từ phía sau bỗng có cánh tay choàng đến ôm lấy cô,giọng nói trầm ấm.

- "Hôm nay em đẹp lắm!"

Giọng nói ấy là của Âu Diệc Phong. Hắn hôm nay mặc một bộ vest lịch lãm,thắt một chiếc cà vạt màu xanh dương,đầu tóc được vuốt keo gọn gàng. Tay hắn xiết chặt lấy vòng eo cô,đầu đặt nhẹ lên vai cô.

- "Anh hôm nay cũng rất xinh đẹp." Cô cười rồi quay mặt ra sau nói với hắn.

- "Em trước giờ thấy ai khen một người đàn ông mà dùng từ xinh đẹp chưa?"

- "Hả? Dùng từ xinh đẹp là không được à?"

- "Phải dùng đúng lúc đúng người,anh nghĩ em nên học cách sử dụng ngôn từ đi."

Cô quay mặt đi rồi "hừ" một tiếng. -"Anh rất đẹp trai,thế đã được chua?"

Hắn nhìn nét mặt của cô trong gương biết ngay là đang giẫn dỗi,hắn cười sau đó hôn nhẹ lên má cô một cái "chụt". Cô bất ngờ liền lập tức đẩy người hắn ra.

- "Lưu manh! Anh tránh xa em ra đi!"

- "Chẳng lẽ anh hôn vợ mình mà cũng không được à?"

- "Không phải là không được mà là em mới trang điểm xong,anh mà hôn là hỏng luôn lớp trang điểm."

Âu Diệc Phong cười cười,hắn hai vẫn ôm chặt lấy cô không có ý định buông ra. Hai người đều yên lặng ngẫm nghĩ lại tất cả chuyện trước đây thật không ngờ cả hai lại cùng nhau bước đến con đường hôn nhân này. Lâm Như vẫn còn nhớ như in phong thái của hắn ngay lúc đầu mới gặp mặt,lạnh lùng,hung dữ,trầm mặc,ít nói. Còn cô thig là người hay thích đi chọc ổ kiến lửa,ngày nào cũng luôn miệng trêu hắn là tiểu thụ thụ. Cô bất giác khoé môi nhếch lên cười tủm tỉm.

- "Em cười gì vậy?"

- "À em chỉ là nhớ lại chút chuyện vui trong quá khứ thôi."

- "Chuyện vui? Có liên quan đến anh không?"

- "Cũng có."

Hắn nhìn ngắm cô trong gương mặc một chiếc váy cưới lộng lẫy,gương mặt thì xinh xắn làm cho hắn say mê không thôi. Một hồi lâu sau hắn mới bỗng nói với cô: -"Lâm Như,sau này hãy cười mỗi ngày cho anh ngắm nhé!"

Cô cười tươi,tay nắm chặt lấy bàn tay hắn đang ôm chặt lấy mình.

- "Được,em sẽ cười mỗi ngày cho anh ngắm thoả thích."

Hắn thoáng nở một nụ cười trên môi. Bọn họ cứ có cảm giác đây như là một giấc mơ vậy,chỉ ngày hôm nay nữa thôi họ chính thức đã về một nhà,cùng nhau chung sống dưới một gia đình,cùng ngủ trên một chiếc giường,cùng nhau sinh ra những đứa con kháu khỉnh. Nghĩ đến đây thôi mà Lâm Như đã vui lắm rồi.

Khi mà ta đã tiến đến con đường kết hôn cũng đồng nghĩa với việc họ chính thức bước sang giai đoạn hạnh phúc nhất của cuộc đời,là khi họ đã nghĩ rằng bản thân đã hiểu nhiều về đối phương và sẵn sàng làm tất cả để ở bên người đó. Kết hôn cũng là mốc đỉnh cuối cùng của thứ tình cảm được gọi là yêu.

Giờ đã đến giờ cử hành hôn lễ,Âu Diệc Phong đi ra ngoài lễ đường rồi sau đó bố của cô Lâm Viên Thành bước vào. Ông nở một nụ cười sau đó xoa đầu cô,ôn tồn nói: -"Hôm nay con gái của bố rất xinh đẹp,là cô dâu đẹp nhất từ trước đến nay."

Cô cười rạng rỡ nhìn bố. Trên mặt ông đã xuất hiện rất nhiều nếp nhăn,bàn tay cũng đã chai sần,mái tóc cũng đã dần bạc. Bỗng trông đầu cô nghĩ đến việc,nếu sau này cô về nhà chồng ai sẽ là người chăm sóc cho bố mẹ lúc già yếu,đã vậy cả hai người chỉ có mỗi mình cô là con. Nghĩ chuyện này mà khoé mắt cô rưng rưng nước mắt vội ôm choàng lấy bố.

- "Bố ơi,con không muốn xa bố và mẹ!"

Ông nhẹ nhàng đưa bàn tay chai sần ấy xoa xoa đầu cô. Ngày xưa lúc nhỏ mỗi lần cô khóc ông liền xoa đầu rồi hứa sẽ mua bánh kẹo và đồ chơi để dỗ cô nín khóc. Bây giờ cô đã lớn,đến tuổi lấy chồng sinh con nhưng không nỡ rời xa vòng tay ấm áp của cha mẹ. Con gái ai rồi cũng phải lấy chồng,cũng phải rời xa mái ấm thân thuộc suốt mấy năm. Thật ra ngay lúc cô và Âu Diệc Phong nói sẽ kết hôn làm ông bà hơi sốc vì không nghĩ sẽ nhanh đến vậy. Đứa con nuôi tần tảo suốt 20 năm trời nay phải chia xa để tìm đến hạnh phúc của nó,đúng là có chút không nỡ.

- "Thôi nào con gái yêu của bố,nín đi. Lấy chồng thì đương nhiên phải theo nhà chồng,phải rời xa bố mẹ rồi nên không việc gì phải khóc cả."

- "Nhưng giờ con không mốn rời xa bố mẹ..."

- "Con gái,đó chính là hạnh phúc của riêng con,là con đường do con đã chọn,vì hạnh phúc này mà con bất chấp sáu năm ở Paris để trở về bây giờ chẳng lẽ con định buông bỏ sao? Con không cần phải lo gì cho bố mẹ cả chỉ cần con hạnh phúc thôi là bố mẹ đã mãn nguyện lắm rồi."

- "Nhưng mà..."

- "Đừng nhưng nhị gì hết,con mà khóc nữa là trôi hêdt mất lớp trang điểm mà người ta cất công sáng đến giờ đấy. Hôm nay con là cô dâu rồi nên không được khóc,phải cười tươi lên,sang bên nhà chồng phải chú ý sức khoẻ,giữ ý giữ tứ nột chút,biết chưa?"

Cô gật đầu lấy khăn lau đi nước mắt. Ông Lâm chìa tay ra,cô nắm lấy bàn tay chai sần ấy sau đó ông cầm tay cô dắt cô đi vào trong buổi hôn lễ. Hàng khách hai bên nghe có người gọi "cô dâu đến" thì lập tực ngoảnh đầu lại,ánh mắt chăm chú nhìn cô đang bước đến. Tà váy cưới dài phủ xuống dưới nền,cô chậm rãi bước đi trước ánh mắt của hàng trăm người,trên tay còn cầm một bó hoa. Gương mặt xinh đẹp của cô chính là điểm thu hút những ânh nhìn ấy. Tất cả những vị khách ở đây đều là những người có quyền lực của bên Âu gia mời đến và còn lại là những anh chị em họ hàng của Lâm gia,bạn của cô cùng với một số người đồng nghiệp của Âu Diệc Phong.

Ở đằng xa cô có thể thấy được gương mặt tươi cười của người đàn ông hôm nay sẽ làm chồng mình đang đứng trên bục sân khấu đợi cô. Ông Lâm dẫn cô đến trước mặt hắn,nắm lấy tay cô đặt vào lòng bàn tay của hắn eooif vẻ mặt nghiêm nghị dặn dò.

- "Sau này phải chăm sóc con bé cho thật tốt nghe chưa?"

Hắn quay qua nhìn mặt cô một lượt,khoé mắt vẫn còn đỏ hoe dường như vừa mới khóc. Hắn mỉm cười gật đầu với ông Lâm.

- "Con nghe rồi,bố vợ ạ!"

Bây giờ đến bước đọc lời tuyên thề với nhau. Cha xứ đã chờ sẵn ở đó từ rất lâu,nét mặt ông điềm đạm,cất giọng:

- "Âu Diệc Phong,con có đồng ý lấy Lâm Như làm vợ hay không,suốt đời chung thuỷ với mình Lâm Như,cùng nhau chung sống dưới một mái nhà dù lúc ốm đau hay già yếu?"

- "Con đồng ý." Bàn tay hắn lại càng nắm chặt lấy tay Lâm Như hơn,lời nói của hắn kiên định vô cùng.

Cha xứ lại quay mặt qua phía Lâm Như. -"Lâm Như,con có đồng ý lấy Âu Diệc Phong làm chồng hay không,suốt đời chung thuỷ với mình Âu Diệc Phong,cùng nhau sống dưới một mái nhà dù lúc ốm đau hay già yếu?"

Cô liếc ngước mặt qua nhìn Âu Diệc Phong,hắn đang cười. Cô gật nhẹ đầu. -"Vâng,con đồng ý."

- "Nếu như cả hai đã đồng ý hãy trao cho nhau chiếc nhẫn cưới xem như là trao trái tim cho nhau,xem đây là vật định ước giữa hai con."

Nói rồi Âu Diệc Phong liền lấy trong túi áo của mình ra một chiếc nhẫn cưới sau đó đeo vào ngón áp út của cô. Lâm Như cũng lấy ra chiếc nhẫn cưới sau đó nhẹ nhàng đeo lên ngó áp út của hắn. Ở bên dưới tất cả đều vỗ tay hò hét chúc phúc cho đôi trẻ. Dưới sự hò reo ấy họ đã trao cho nhau một nụ hôn thắm thiết.

Cô dâu và chú rể cùng nhau đi xuống dưới chúc rượu bạn bè và người thân. Bà Lâm,mẹ của cô khồng kìm được nước mắt,ôm lấy người cô. Nhìn mẹ khóc như vậy khoé mắt cô cay xè rồi cũng khóc theo. Hắn thấy cô khóc thì bước đến gần dỗ dành.

- "Em đừng khóc,nếu sau này em muốn chúng ta sẽ về nhà mẹ em ở."

- "Được sao?" Cô quay mặt qua hỏi hắn.

- "Được chứ,anh nói rồi mà chỉ cần em gật đầu không có cái gì là không thể.

Sau đó hai bên thông ngồi chúc rượu uống với nhau cho đến giữa buổi tiệc Lâm Như mới thông báo một chuyện khiến buổi tiệc trở nên náo động.

- "Con...con có thai rồi ạ! Thai nhi đã được 7 tuần."

Cả nhà nghe tin xong thì sốc nặng,ai nấy đều trố mắt nhìn cô đặc biệt là hắn,hắn vội cầm chặt lấy tay cô.

- "Em nói thật sao?"

- "Thật."

- "Là của anh?"

- "Không phải anh thì còn thằng nào dám đụng vào em nữa."

Hắn như muốn nhảy cẫng lên,chắc là vì do men rượu nên hắn đã hét lớn.

- "Con sắp được làm bố rồi!"

- "Gì? Lâm Như con bé có thai 7 tuần rồi thật á?" Bà Âu vẻ mặt háo hức đi đến túm lấy tay áo của Âu Diệc Phong hỏi.

- "Đúng vậy."

- "Hai đứa đã...vậy với nhau từ khi nào?"

- "Lúc bố mẹ cô ấy vắng nhà."

Hắn thẳng thừng đáp mà không hề chú ý đến vẻ mặt ngại ngùng của cô. Ông Lâm lúc này mới ngón tay ra chỉ chỉ vào hắn.

- "Âu Diệc Phong,nhóc được lắm nhân cơ hội hai ông bà già này không có ở nhà. Được được,tôi phải phạt câu uống thêm chục ly nữa mới được."

Bạn thấy đấy,khi mà ta đã thấy rằng tình yêu này đã hoàn toàn rõ ràng và muốn mãi bền chặt với tình yêu ấy thì sẽ đi đến con đường kết hôn. Tôi mong rằng những chàng trai sẽ mãi mãi nắm chặt tay của cô gái cùng nhau vượt qua những cơn bão của cuộc đời,cùng nhau trải qua mưa nắng,trải qua suốt bốn mùa xuân hạ thu đông. Vì bạn biết không,sâu bên trong con người mạnh mẽ của cô thiếu nữ ấy chính là trái tim mỏng manh dễ vỡ tựa như đoá hoa bồ công anh chỉ cần một làn gió nhẹ qua sẽ làm cho nó bị cuốn theo. Phụ nữ là những người đa cảm,đôi lúc những lời nói hoặc hành động của bạn cũng khiến cho cô ấy thay đổi cảm xúc rất nhanh. Và bạn nên học theo châm ngôn sống này của Âu Diệc Phong: "Là một thằng chồng thì nhất quyết không được để vợ khóc,bị người khác sỉ nhục. Phải lấy gậy vả bay mồm đứa dám làm tổn thương vợ".

****END****

by hawn_yoo

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv