Tối hôm đó Âu Diệc Phong mặc đồ tươm tất,bộ vest đen lịch lãm đậm chất quý ông trong lòng của các chị em,đôi giày màu đen bóng loáng trên tay đeo thêm chiếc đồng hồ sang trọng đắt tiền trên tay nhìn thôi là đã u mê rồi.
Hắn lái xe phóng nhanh đến nhà của Lâm Như,như đã gọi hồi sáng với cô thì tối nay hắn dẫn cô đi đến một nơi mà cô vẫn chẳng biết là nơi nào. Cô nào đâu biết được hắn thế lại mà dẫn cô đến ra mắt gia đình của hắn ta.
Hắn dừng xe trước cửa nhà Lâm Như đi đến đó nhấn chuông cửa. Nghe tiếng chuông một người làm chạy ra lễ phép hỏi: -"Cậu đến đây tìm cô chủ sao?"
- "Ừ!" Hắn đáp.
- "Vậy thì mời cậu vào trong ngồi chơi!"
- "Cũng được!"
Hắn sải bước đi theo phía sau lưng của người làm rồi đến nhồi vào chỗ ghế sô pha. Căn nhà trông đẹp thật đấy! Nội thất đến các đồ trang trí đều rất bắt mắt,không gian rộng lớn thoáng mát tạo nên một cảm giác thật dễ chịu.
- "Mời cậu uống nước." Một người làm cẩn thận bưng ra một cốc nước ép cam kính cẩn mời hắn. . Truyện Mỹ Thực
- "Ừ!"
- "Cô chủ bảo là phiền cậu chờ cô ấy một lát cô ấy sẽ xong ngay!"
- "Ừ!"
Hắn với tay cầm lên cốc nước cam nhấp môi cho có một tí rồi lại để xuống. Hắn giơ tay lên chiếc đồng hồ trên tay mình,đã hơn 7 giờ rồi kiểu hì mẹ hắn ta cũng sẽ nổi trận lôi đình cho xem!
Lâm Như ở trên phòng,cô mặc một bộ váy màu trắn tinh khiết gợi lên vẻ ngây thơ trong sáng,kiểu tóc búi kẹp thêm một chiếc kẹp hình bướm màu xanh,đôi chân ngọc ngà đeo đôi giày cao gót lấp lánh. Cô soi gương một lúc ngắm nghía bản thân trong gương rồi mới mở cửa đi ra khỏi phòng. Cô chậm rãi bước từng bước kiều diễm đi xuống,tiếng bước chân lộp cộp lộp cộp. Hắn thấy cô đi xuống ngay lúc ấy dường như chết lặng,ngẩn ngơ nhìn cô. Ôi trời! Vẻ đẹp này liệu có phải là một nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích.
- "Này,anh còn ngồi ngẩn người ra đó làm gì nữa đi thôi!" Cô cười rạng rỡ.
- "À...ừ! Đi thôi!"
Hắn đứng dậy đi ra ngoài xe,cô ngồi ở ghế sau thoả sức mà đùa nghịch cứ ngồi bên này rồi lại dịch sang bên kia. Âu Diệc Phong ngồi ở ghes trước lái xe,hắn đưa mắt nhìn vào chiếc gương chiếu hậu trên xe nhìn chằm chằm vào hình ảnh ngây ngốc ấy của cô rồi cười nhẹ.-"Này,mà anh dẫn tôi đi đâu thế?" Cô đang ngồi nghịch điện thoại bất chợt ngước mặt lên hỏi.
- "Đến nơi rồi sẽ biết."
- "Này,đi đâu thì cứ nói đi còn bày bất với chả ngờ làm gì?!"
- "Thì tôi có nói là tạo bất ngờ cho cô đâu đó là cô tự chính miệng nói đấy thôi!"
- "Anh...được rồi đến đâu thì đến đường nào thì tôi cũng muốn giảm bớt chút căng thẳng."
Một lát sau hắn dừng xe lại trước một nhà hàng sang trọng,còn sang hơn cả cái nhà hàng Vân Hoa hồi trước,đây chính là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố này. Cô đứng nhìn ngơ ngác một hồi.
- "Anh dẫn tôi đến đây làm gì chứ?"
- "Đi vào trong thôi còn đứng ngây ra đó làm gì nữa!" Hắn nắm lấy tay cô kéo cô đi vào trong.
- "Nói trước cho cô khỏi bỡ ngờ rằng gia đình tôi có ở trong đây." Hắn nói.
- "Hả? Là sao? Gia đình anh có ở đây thì dẫn tôi đến làm gì?"
- "Nghe nói cô có khiếu diễn xuất mà đúng không?"
Cô đưa mắt nhìn hắn như ngộ hiểu ra được điều gì đó ẩn ý trong lời nói của hắn ta.-"Ầy! Đừng nói với tôi ý của anh là...bảo tôi đóng giả làm bạn gái của anh để ra mắt gia đình nhà anh à nha?!"
- "Xem như cô cũng thông minh ra đấy! Giờ thì bắt đầu làm việc của cô đi hãy coi như đây chính là sân khấu dành cho một mình cô."
Cô thở dài một hơi rồi nói: -"Thôi được rồi,vậy ta đi thôi nhanh nhanh kẻo mọi người chờ đấy!"
Cô quàng lấy ta tay hắn đi vào trong. Gia đình của hắn không chỉ có mỗi mình bố mẹ hắn mà là cả gia tộc họ Âu. Từ anh chị chú bác gần xa đến con cháu đều quây quần lại với nhau cứ tựa như là sum họp ăn Tết mừng năm mới vậy. Âu Diệc Phong và Lâm Như đi vào khiến tất cả bọn họ đều ngừng lại mọi hoạt động,trò chuyện đùa nghịch.
- Ahaha! Nhìn kìa nhìn kìa thằng nhóc Phong nhà ta đến rồi!" Giọng nói của một người nào đó reo lên.
- "Ô! Bên cạnh cậu Phong là người nào đấy nhỉ?" Một người phụ nữ lên tiếng.
- "Đâu đâu! Tôi xem nào!"
- "Trời đất liệu đó có phải là bạn gái mà chị dâu đã nhắc đến không? Thật không ngờ được rằng thằng nhóc bướng bỉnh ấy lại có bạn gái."
- "Đúng là khó tin thật đấy!"
Mọi người nhốn nháo cả lên,ai nấy đều ngỡ ngàng trước cái tình cảnh này họ thật không thể ngờ rằng một người suốt ngày chỉ coi công việc là trên hết thế mà lại có bạn gái để dẫn về.
- "Chào mọi người!" Âu Diệc Phong chào hỏi.
- "Cháu chào cả nhà ạ!" Cô đứng bên cạnh hắn tươi cười nói.
- "Cuối cùng con cũng đến rồi à? Làm ta với mọi người chờ mãi." Giọng nói khàn đục của một người đàn ông tự xưng mình chính là cha của Âu Diệc Phong.
- "Do sự cố nên tụi con đến hơi trễ."
- "Vậy à,thế còn đây là..."
- "Là bạn gái của con."
Mọi người đều trố mắt nhìn cô,cô nghe hắn nói thế thì đỏ mặt thẹn thùng cúi xuống.
- "Vậy hai đứa ngồi xuống đi."
- "Vâng!"
Mẹ của hắn,mẹ của Âu Diệc Phong dịu dàng hỏi cô: -"Cháu gái cháu tên là gì nhỉ?"
- "Cháu tên là...Lâm Như ạ!" Cô đáp
- "Cháu năm nay bao nhiêu tuổi?"
- "22 tuổi ạ!"
- "Vậy cháu làm công việc gì?"
- "Thiết kế thời trang ạ!"
- "Ôi trời! Không ngờ thằng Phong nhà mình cũng có mắt thẩm mỹ đấy,coi như là con thông minh."
Hắn ngồi bên im lặng chẳng nói gì cầm ly rượu vang đỏ ấy lên mà nốc hết một ngụm.
Một người bác của hắn nói: -"Nhất thằng Phong nhà mình rồi đấy nhé,kiếm được vợ đẹp giỏi giang thế này cơ mà!"
- "Hâh,bình thường thôi mà ạ!" Cô thẹn thùng đáp.
- "Thằng Phong nhà mình là người đáng lẽ sẽ thừa kế một cổ phần lớn của công ty thế mà nó lại không chịu nhận đi làm Thượng tướng để làm gì thế không biết!" Một người cô của hắn lên tiếng với vẻ mỉa mai,châm biếm hàm ý rằng tại sao Âu Diệc Phong lại ngốc nghếch tới mức lại vứt hết mọi cổ phần lớn chỉ để gia nhập vào quân đội.
Cô ngh hơi khó chịu về lời nói ấy,đó chẳng lhair là đang cố ý hạ thấp Âu Diệc Phong hay sao? Cô bức xúc nói: -"Cháu nghĩ rằng anh ấy cảm thấy mình không phụ hợp với công việc đó thôi hoặc là anh ấy đam mê trở thành một người nào đó vó ích cho xã hội chẳng hạn. Chúng ta làm sao có thể ép buộc người khác àm điều mà họ không thích được đúng không?"
Bà ta liền im phăn phắt chẳng nói được lời nào rồi có tiéng vỗ tay từ ghế đối diện phát ra.
- "Cô gái cô nói hay lắm chúng ta làm sao có thể ép buộc người khác làm việc mình không thích được."
Âu Diệc Phong ngước mặt lên nhìn chằm chằm vào người đó như có ý ăn tươi nuốt sống hắn ta luôn vậy,sâu trong ánh mắt của hắn hiện lên dòng chữ: "Âu Diệc Hoàng! Anh ồn ào quá đấy!"
- "Tôi nhớ không làm thì bữa trước chúng ta đã gặp nhau rồi nhỉ? Thật bất ngờ khi lại có thể gặp lại em ở đây!" Giọng nói của người kế bên Âu Diệc Hoàng vang lán,chính là vợ của hắn ta-Diệp Nhã Kỳ.
- "Em rất vui khi gặp lại chị." Cô đáp.
- "Hai đứa quen biết nhau sao?" Âu phu nhân-mẹ của Âu Diệc Phong hỏi.
- "Vâng! Cô Lâm Như đây có thể coi là ân nhân của Âu gia nhà ta đó ạ!" Diệp Nhã Kỳ đáp.
- "Ân nhân ư?"
- "Vâng,chuện dài lắm nên sau này có dịp con sẽ kể cho mẹ nghe ạ!"
- "Được được,vậy Lâm Như cháu với thằng Phong quen nhau được bao lâu rồi?"
- "Vâng?"
Cô lúng túng quay qua nhìn Âu Diệc Phong hắn vẫn chỉ im lặng. Cái tên điên khùng này bộ định cứ để cho cô một mình nói chuyện với người nhà hắn thế này à? Ít ra thì cũng phải hỗ trợ người ta nói giúp người ta thêm vài câu nữa chứ đằng này... Haizz,thôi thì đành vậy.
- "Chúng cháu quen nhau được sau tháng rồi ạ vì cảm thấy hợp nhau nên chúng cháu tiến đến con đường yêu đương này ạ!"
- "Thạt không ngờ mà thế mà nó lại cứ giấu giấu giếm không muốn cho ta biết nữa chứ đúng là tiểu tử thối mà!"
- "Haha,chắc là anh ấy không muốn công khai vì không muốn tin đồn này bị lan truyền thôi ạ!"
- "Hmm...Mà cháu cũng ăn đi có nhiều món ngon lắm đấy!"
- "Vâng!"
***
Truyện đã đi đến chương 40 rồi này cả nhà ơi,40 chương này có thể coi là một chặng đường khá là dài của tôi đó là thành quả của 5 tháng. Tôi mặc dù có thể viết không hay hoặc ra chương không đều nhưng vẫn mong mọi người ủng hộ và cảm ơn tất cả đã ủng hộ tôi,tôi sẽ cố gắng ra chương mới một cách nhanh nhất có thể. Xin cảm ơn!