Buổi tối hôm ấy sau khi đã ăn uống xong xuôi cô trở về căn phòng của mình. Căn phòng vẫn như cũ vẫn ngập tràn tiếng nói chuyện của bốn cô gái kia. Họ cùng nhau trò chuyện cho đến lúc mắt lim dim không mở nổi ra nữa thì mới dừng lại. Lâm Như nằm không ngủ được cứ quay qua quay lại không dám phát ra riếng động vì sợ mọi người tỉnh giấc. Cô cảm giác không khí trong phòng có chút ngột ngạt,mở điện thoại lên thì thấy đã 22 giờ rồi. Nằm lướt mạng xã hội một hồi rồi lại ngồi bật dậy rón rén từng bước chân,nhẹ nhàng hé mở cánh cửa phòng.
Lâm Như cầm theo chiếc điện thoại bước ra ngoài nhìn ngó xung quanh một lượt rồi thở phào một hơi. Cô ngước lên nhìn bầu trời đêm kia. Oà! Trăng hôm nay sáng thật đấy! Chắc chắn ngày mai sẽ là một ngày đẹp đây!
Cô rảo bước đi quanh vườn hoa,vừa đi vừa nhòm ngó xung quanh xem thử có ai không vì ở trong quân khu quy định rằng cỡ khoảng 9 giờ tối tất cả mọi người đều phải ở trong phòng ngủ. Nếu mà có ai thấy thì đành chịu thôi vì có ngủ được đâu. Cô mở điện thoại lên định nhắn tin tám chuyện với Tố Doanh,nhắn tin không thấy đối phương trả lời cô liền gọi. Tố Doanh thấy máy mình reo lên thì nhấn trả lời. Mặc dù chỉ là qua điện thoại thôi nhưng Lâm Như cũng đủ nghe rõ được tiếng nhạc xập xình ở trong quán bar cùng với tiếng hò hét nhún nhảy ở đó.
- "Ôi trời Lâm Như giờ này còn thức nữa à? Sao thế,gọi tớ có việc gì không?"
- "Không có gì chỉ là tớ chưa ngủ nên muốn gọi thế thôi!"-"Nhớ tớ à?"
- "Không nhé!"
- "Cậu vô tâm thật đấy!"
- "Vậy tớ cúp máy nhé!"
- "Ừm! Bye,gặp lại sau!"
Tút tút
Haizz. Định gọi tám chuyện tí cho vui ai dè Tói Doanh lại đang đi chơi,chán chả muốn nói. Tố Doanh lúc nào cũng thế thôi,là một cô gái ăn chơi xa xỉ,thay người yêu như thay áo người này chơi chán rồi không thích nữa thì đá thôi,đối với Tố Doanh thì điều đó là bình thường.
Lâm Như vừa đi vừa chửi thề trong lòng,bực mình với đứa bạn thân của mình thì ai ngờ vấp phải cục đá. Cứ ngỡ là cô sẽ úp mặt xuống nền xi măng ai ngờ lại có một người nào đó đi đến may mà đỡ kịp cô khiến cô úp mặt luôn vào lòng của người đó. Bóng dáng của người đàn ông ấy to lớn vô cùng,mang một chút gì đó ấm áp cùng với hương thơm bạc hà nam tính toả ra từ người cô gái nào mà gặp phải thì sao chịu cho nổi chứ.
- "Đi không có mắt nhìn đường à!"
Một giọng ồm ồm nam tính phát ra từ người đàn ông kia. Cô ngẩng đầu lên nhìn liền nhân ra đó là Âu Diệc Phong,vội vàng đẩy hắn ta ra một bên.
- "Hoá ra là cô à? Tôi còn tưởng ai. Ban đêm không ngủ chạy ra ngoài này làm gì? Rảnh quá nhỉ?"
Cô lấy tay đập đập vào đầu lấy lại trạng thái cũ của mình.
- "Tôi không ngủ được nên là đi dạo lòng vòng thôi!"
- "Biết quy định ở đây không thế?"-"Biết mà nhưng mà không ngủ được nê đi dạo thôi lần sau tôi hứa sẽ không đi ra ngoài nữa,vừa lòng chưa?"
- "Kệ cô."
- "Mà anh sao lại ở đây?"
- "Nghe thấy tiếng động nên ra ngoài xem thử."
- "Oà! Anh nghe tiếng tôi luôn sao? Ôi trời! Xin lỗi vì đã làm anh thức giấc nhé!"
- "Không sao."
Cô đi về phía chiếc ghế đá ở dưới gốc cây,nhìn hắn rồi ngoắc ngoắc tay ý muốn hắn lại ngồi cùng. Hắn cũng hiểu ý nên ngay lập tức đi đến ngồi cạnh cô.
- "Này,anh có sở thích gì không?" Lâm Như hỏi hắn.
- "Không biết nữa."
- "Người gì đâu mà chán vậy trời! Riêng tôi thì tôi thích mua sắm nè,ăn uống,đi chơi nhiều nơi. Vậy anh có hay xem phim gì không?"
- "Không!"
- "Chán anh luôn đấy,ít nhất thì cũng phải thích cái gì đó chứ."
- "Tôi chỉ thích nghỉ ngơi thôi."
- "Môn thể thao yêu thích của anh là gì?"
- "Chắc là đánh cầu lông."
- "Giống tôi đấy! Tôi cũng thích đánh cầu lông lắm với cả bóng chuyền nữa ấy. Ngày xưa hồi đi học cấp ba tôi toàn đi đánh bóng chuyền thôi."
Hắn tự dưng lặng lẽ chẳng nói gì,hắn chìa bàn tay ra,một chiếc lá rụng xuống bàn tay của hắn.
- "Có tí gió rồi này!"
Lâm Như nghe thế liền ngước mặt lên nhìn cái cây trên đầu. Tán cây rộng thật đấy! Cô cầm lấy chiếc lá mới vừa rụng xuống trên tay hắn,cầm lấy mà nhìn chăm chú.
- "Lá này lá của cây gì ấy nhỉ?"
- "Cây bàng đấy!"
Cô tròn xoe đôi mắt nhìn chiếc lá. -"Thật à? Chắc lâu lắm rồi tôi không thấy nên nhìn nó cứ hơi lạ."
- "Không ngờ là đần độn thế luôn ấy!"
- "Hừ! Kệ tôi! À mà hồi trước tôi có gặp chị của anh đấy!"
- "Chị nào?"
- "Là chị dâu của anh đấy,tên là Diệp gì ấy nhỉ?"
- "Diệp Nhã Kỳ."
- "Đúng rồi!" Chị ấy đến cửa hàng của tôi còn dẫn thêm cả bé Du nữa."
- "Chị ta nói gì?"
- "Chị ấy nói cảm ơn tôi thôi!"
- "Ừ!"
Lâm Như lấy điện thoại ra,mở lên thì thấy đã 23 giờ rồi,đôi mắt cô cũng đã bắt đầu lim dim,đưa hai tay lên dụi dụi vào mắt.
- " 11 giờ rồi này! Nói chuyện với anh một hồi mà tôi buồn ngủ luôn rồi này,chắc là tôi đi ngủ đây! Thôi tạm biệt nhé,ngủ ngon!"
Cô mới đứng dậy thì bị bàn tay to lớn của Âu Diệc Phong kéo lại.
- "Sao vậy? Tôi buồn ngủ lắm rồi nè!"
- "Đưa điện thoại của cô đây!"
- "Hả? Để làm gì cơ?"
Hắn liền giật ngay chiếc điện thoại trên tay cô.
- "Mật khẩu?"
- "Ngày sinh của tôi ấy!"
- "Làm sao mà tôi biết được ngày sinh của cô."
- "À ờ nhỉ,tôi quên. Mật khẩu là 041298."
Hắn nhập mặt khẩu rồi sau đó nhấn vào danh bạ,nhập số của mình vào.
- "Anh làm cái gì đấy?"
- "Số của tôi,lúc nào cần thì gọi."
- "Lúc cần thì tôi cũng đéo gọi anh đâu."
- "Im mà đi ngủ đi."
- "Ừm! Vậy bye nhé,lần sau nói chuyện tiếp."
Hắn trả lại điện thoại cho Lâm Như,cô cầm lấy rồi rời đi. Đi được đoạn thì lại chấn đầu vào cây cột. Âu Diệc Phong liền bật cười.
- "Đồ ngốc!"
***
Hôm nay ad hơi lười nên chỉ có ra được một chương thôi. Sorry nha,ngày mai hứa ra hai chương cho các tình yêu.