Lâm Như đang chuẩn bị đồ nấu trong bếp thì nghe thấy tiếng của trẻ con,cô thắc mắc có đứa trẻ nào lại được cho vào quân khu chứ,lạ lùng thật đấy. Cô định mặc kệ nhưng vì tiếng hét càng lớn hơn nên đành ra xem thử. Cô thấy một bé gái gương mặt xinh xắn,dễ thương bên cạnh còn có người vệ sĩ đi theo. Cô bé cứ hét lớn đòi gặp ai đó. -"Chú nhỏ chú ra đây cho cháu! Bộ chú định từ mặt cháu luôn à?! Ra đây cho cháu!"
Người vệ sĩ đi theo cô bé liên tục can ngăn,không muốn để cho cô bé làm ồn.
- "Tiểu thư,thiếu gia đang có việc bận nên chúng ta về trước được không?! Về nhà sau đó chúng ta sẽ gọi cho thiếu gia,được chứ ạ?!"
- "Ta không về! Gọi điện cũng có bao giờ nghe máy đâu mà giờ về gọi chứ! Mặc kệ,hôm nay ta nhất định phải gọi được Âu Diệc Phong ra!"
- "Thôi mà tiểu thư,thiếu gia mà tức giận lên thì..."
- "Ta mới không sợ đấy! Ba mẹ bảo ta ở với chú ấy để chú ấy chăm sóc chứ không phải là đến làm tượng. Cả hai tuần nay chẳng thấy mặt mũi đâu thế mà cũng bảo là chăm sóc à?!"
- "Thì tiểu thư cũng được chăm sóc chu đáo mà,thiếu gia bận nhiều việc lắm đấy ạ!"
- "Bận gì mà đến nổi không về thăm cháu mình được một cái chứ!"
Lâm Như thấy thế liền tiến lại đến gần cô bé,dịu dàng hỏi: -"Cô bé em sao lại ở đây? Muốn gặp ai à?!"
Cô bé nhìn Lâm Như,bỗng nhiên ngớ người. -"Chị là Lâm Như sao ạ?"
- "Em biết chị à?" Chị không nhớ rằng chúng ta đã từng gặp nhau đấu đấy!"
- "Em là Tuyết Du đây nè! Lúc đó chú của em có dẫn chị về nhà để thiết kế váy cho em đó ạ?!"
- "Tuyết Du?!"
- "Vâng!"
- "À chị nhớ rồi em chính đứa cháu gái của Âu Diệc Phong phải không?"
- "Đúng rồi ạ!"
- "Vậy em đến đây để tìm Âu diệc Phong à?!"
- "Vâng ạ! Cái tên vô tâm ấy đã hai tuần nay không về nhà rồi ạ!"-"Chị nghĩ rằng chú của em đang họp đấy hay là em đi dạo cùng chị đi tiện thể chờ chú em luôn,được không?!"
- "Thế cũng được à!"
Người vệ sĩ nghe thế liền nói: -"Không cần đâu,chúng tôi sẽ đưa tiểu thư về!"
- "Ta muốn đi chơi chị Lâm Như cơ!" Tuyết Du nũng nịu.
- "Cứ để tôi dẫn Tuyết Du đi dạo,anh không phải lo đâu!" Lâm Như nói-"Haizz! Vậy thì đành nhờ Lâm tiểu thư vậy"
Lâm Như cầm lấy tay Tuyết Du,dắt cô bé đi. Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau.-"Chị Lâm Như sao chị lại đến đây làm gì vậy ạ?!"
- "À thì...chị hơi rảnh rỗi nên muốn đến đây chơi một thời gian."
- "Thì ra là thế! Nếu vậy Tuyết Du cũng muốn đến đây để chơi với chị!"
- "Em không nên làm thế đâu! Em còn phải đi học nữa mà đúng không nè!"
- "Nhưng cuối tuần em cũng đến được mà! Có sao đâu!"
- "Làm như thế là rm bé hư đấy!"
- "Em mặc kệ! Dù sao thì cô hiệu trưởng dám làm gì em cơ chứ!"
- "Sao lại không được,đó là cô hiệu trưởng đấy!"
- "Không sao đâu ạ! Vì bà ta vẫn còn muốn làm hiệu trưởng lắm!"
- "Em làm chị hơi khó hiểu đấy nhé!"
- "Vì khi bà ta dám bắt nạt em thì lập tức bố em sẽ cho cái chức hiệu trưởng với cái gia đình của bà ta ngay!"
- "À,chị hiểu rồi!"
Đây chính là quyền lực chứ còn đâu nữa! Nhà mặt phố bố làm to nên sao mà ai dám đụng được. Đúng là nhà giàu dạy con cũng theo kiểu cách mới phết nhỉ.
Cô dẫn Tuyết Du đi tham quan mọi ngóc ngách trong quân khu từ khu phòng bếp đến nơi các binh sĩ tập luyện,đến các vườn hoa.
____2 tiếng sau____
- "Tuyết Du,giờ chắc là chú của em họp xong rồi nhỉ,hay là chị đưa em đến phòng của chú em nha?!" Lâm Như nói.
- "Vậy thì chúng ta đi thôi ạ! Đồ cái đồ Âu Diệc Phong thối ấy nghĩ lại tức chết đi được!"
Sau đó Lâm Như đưa Tuyết Du đến phòng làm việc của Âu Diệc Phong. Đến trước cửa phòng cô gõ nhẹ vào cửa. Âu Diệc Phong nghe thấy tiếng gõ cửa liền dùng giọng nói trầm trầm,ồm ồm của mình nói: -"Ai? Vào đi!"
Cô đẩy nhẹ cửa,Tuyết Du liền vội vàng xông vài trong,hét lớn về phía hắn: -"Âu Diệc Phong! Đồ vô lương tâm nhà chú,chú định cứ mãi cắm cúi làm việc thế à?!"
- "Âu Tuyết Du! Giờ cháu dám gọi thẳng tên ta luôn nhỉ? Gan bữa giờ cũng lớn thật đấy!"
Trước ánh mắt sắc bén cùng với gương mặt lạnh lùng đáng sợ kèm theo tiếng nói ấy của Âu Diệc Phong khiến Tuyết Du có phần sợ sệt,run người không dám nói câu nào.
Lâm Như thấy thế liền tới ôm chầm Tuyết Du,nói thẳng vào mặt hắn ta.
- "Anh làm chú cái kiểu gì vậy hả! Tuyết Du là cháu của anh đấy,làm ơn ăn nói nhẹ nhàng với cô bé một chút đi!"
Âu Diệc Phong trừng mắt nhìn cô,nói: -"Đây không phải là việc của cô!"
- "Ừ thì không phải là việc của tôi nhưng mà tôi không thể để yên cho cái loại người như anh được! Anh không thể ăn nói nhẹ nhàng hơn một chút được à,lúc nào cũng phải trưng với bộ mặt khó ở thế là sao chứ!"
- "Im mồm và cút khỏi đây cho tôi!"
- "Tôi không im đấy cũng không thích cút đi đấy! Anh làm gì được tôi nào?!"
Tuyết Du mặt cúi xuống,đôi mắt của cô bé đã ứa lệ,khoé mắt cũng đã đỏ hoe.
- "Chú đừng nói chị Lâm Như nữa,cháu đi là được chứ gì?!"
- "Tuyết Du..."
Cô bé uất ức chạy một mạch ra khỏi phòng. Lâm Như thấy Tuyết Du chạy đi thì có hơi bối rối. Cô quay lại nhìn hắn,nói: -"Nhờ Tuyết Du mà tôi mới biết anh không những là một tên Tiểu thụ thụ đâu mà con là một tên vô lương tâm,một tên đáng ghét khó ưa!"
***
Mọi người có góp ý gì cho truyện thì nói cho mình biết ở phần bình luận nha để mình có thể dần cải thiện truyện hơn. Cảm ơn mọi người nhiều!
(