Bảo Bối Phong Cách Thích Trêu Chọc Thượng Tướng

Chương 10: Cắt đứt mối quan hệ với tên cặn bã



____Quán cà phê Hướng Dương____Chiếc xe của cô dừng lại trước quán cà phê quen thuộc đó. Không khí ở đây lúc nào cũng nhộn nhịp và đông khách như vậy. Ngày xưa cô cũng thường hay đến đây với Triệu Việt Lân. Lúc đó cô như bị trúng tà thuật vậy không hiểu vì sao mà cứ bám theo hắn không buông. Cũng chỉ tại vì hắn thời đi học có đôi chút đẹp trai,ga lăng một xíu nên bà cô thấy thế liền bảo nhà Triệu gia sang lập hôn ước giữa cô và hắn. Mãi cho đến năm cô học xong cấp ba mới biết được bộ mặt thật của hắn là như thế nào. Ngoài mặt thì nói yêu cô nhưng lúc nào cũng lăng nhăng với các cô gái khác. Nghĩ lại đúng thật là mất mặt mà!

Cô bước vào trong quán, thấy Triệu Việt Lân đang ngồi ở góc kia liền sải bước đi tới. Hắn thấy cô liền đứng dậy kéo tay cô lại chỗ ngồi.

- "Tiểu Như,em ngồi xuống đây đi! Anh đã gọi trà sữa mà em yêu thích đây rồi!"

Cô vội hất tay hắn ra,trừng mắt nhìn: -"Anh có biết mình vừa làm gì không?"

- "Anh chỉ nắm tay em như bình thường thôi mà!"

- "Anh nghĩ chuyện này là bình thường sao,trong khi anh đã phản bội tôi?"

- "Tiểu Như à! Thật ra giữa anh và Thẩm Yến Kiều không có mối quan hệ gì hết,em phải tin anh!"

Cô cầm cốc trà sữa lên nhấp môi một chút lại nhìn chằm chằm hắn, 'đúng là tên cặn bã không biết đúng sai là gì'.

- "Anh nói anh không có bất kì mối quan hệ nào với cô ta vậy người trên video lúc ấy không phải anh thì còn là ai nữa hả?"

Triệu Việt Lâm liền nắm lấy hai tay cô,hốt hoảng nói: -"Chắc chắn có người nào đó đang hại anh rồi,chắc là hắn anh và em không thành một đôi đấy mà. Tiểu Như giờ em phải tin anh rồi chúng ta cùng nhau nghĩ cách tìm ra hung thủ,có được không?"

- "Anh đang làm gì vậy? Bỏ tay của anh ra khỏi người tôi đi,bẩn chết đi được!" Cô đẩy hắn ra.

- "Nhưng mà...anh..."

- "Thôi đi không có nhưng nhị gì nữa cả. Mục đích tôi đến gặp anh không phải là để anh giải thích cái câu chuyện ngoại tình của anh mà là đến đây cắt đứt mối quan giữa tôi và anh, hiểu rồi chứ?"

Triệu Việt Lân giật bắn người,hắn không tin rằng cô lại đề nghị cắt đứt quan hệ với hắn,hắn cứ ngỡ rằng cô là một người đơn thuần,ngây thơ không dám làm mấy việc này thế mà giờ...

- "Tiểu Như,chúng ta sao có thể như thế được. Hai chúng ta là thanh mai trúc mã từ nhỏ hơn nữa còn có hôn ước với nhau nữa mà!"

- "Chuyện hôn ước này tôi đã nói với ba tôi rồi,hôn ước giữa tôi và anh sẽ được sớm hủy bỏ anh không cần phải lo mang phải tai tiếng là vị hôn phu của Lâm Như tôi lăng nhăng ngoại tình với người khác nữa."

Triệu Việt Lân sửng sốt. -"Sao lại như thế được,em đang đùa anh đúng không?"

- "Xin lỗi nhưng tôi không rãnh để đùa với tên cặn bã như anh,thanh niên não tàn mà cứ tưởng mình là nhà bác học!"

Hắn đứng dậy đập mạnh tay vào bàn,không dám tin hiện thực trước mắt, những lời nói của Lâm Như.

- "Tiểu Như..."

- "À mà còn nữa,sau này đừng gọi tôi với cái tên sến súa ấy nữa nghe mà nổi hết da gà. Chào,tôi đi đây!"

Cô nói chuyện với Triệu Việt Lân xong sau đó quay lưng rời đi,xem như hôm nay giải quyết được cái tên phiền phức này.

Cô mới rời đi chưa được bao lâu thì Triệu Việt Lân nhận được cuộc điện thoại từ ba hắn. Giọng ông ta có vẻ đang tức giận.

- "Alo ba,có chuyện gì không?"

- "Mày làm chuyện gì chẳng lẽ không tự mà biết nữa hay sao?"

- "Con làm chuyện gì sai sao ạ?"

- "Thằng nghịch tử, con với chả cái,mày nói xem mày đã làm gì mà khiến cho Lâm gia tức giận thế hả? Lâm gia còn nói hủy bỏ hôn ước của mày với con nhỏ đó khiến cho Lâm gia không đầu tư vào dự án mới của công ty,vừa lòng mày chưa?"

Hắn bàng hoàng, không ngờ rằng chuyện hủy bỏ hôn ước cô nói lúc nãy là thật,hắn im lặng không không nói gì.

Ba của hắn đầu dây bên kia không nghe hắn trả lời lập tức quát lớn: -"Tao cho mày 20 phút về nhà tường thuật lại mọi chuyện rõ ràng,20 phút nữa mà không về thì biết tay tạo!"

- "Con biết rồi,con về liền đây!"

Hắn mặt không một chút cảm xúc thang toán đồ uống sau đó ra về. Lần này bà hắn đã nổi điên lên thì Triệu Việt Lân hắn khó mà thoát, đáng đời!

____Doanh trại____

- "Ay xã! Này Âu Thượng tướng,hôm nay anh có quà này!"

Đại úy Trần Quốc Hải vội vàng chạy vào phòng làm việc của Âu Diệc Phong,trên tay anh ta bưng theo một hộp quà.

Hắn liếc mắt nhìn theo tay Trần Quốc Hải,lạnh lùng hỏi: -"Gì thế kia?"

Trần Quốc Hải háo hức chạy lại chỗ của hắn. -"Đây là quà có người đã nhờ tôi gửi cho anh đó,mau cầm lấy rồi mở ra xem đi!"

- "Ấu trĩ!"

Hắn đáp lại hai từ khiến Trần Quốc Hải phải đứng hình trong giây lát. Haizzz,có người con trai nào mà khi được người khác tặng quà mà lại nói như thế không hả trời! Đúng là Thượng tướng trước giờ chẳng biết mùi vị nữ nhân là gì.

- "Âu Thượng tướng à,đây là quà cảm ơn của con gái người ta tặng anh đó! Ngày hôm qua thấy anh bị thương liền hỏi tình hình sức khỏe của anh nữa đó đã thế còn tặng quà nữa đó nha, sướng nhất anh rồi còn gì!"

- "Quà của con nhóc đó à?"

- "Con nhóc gì chứ, người ta đã là một thiếu nữ rồi đó ông anh!"

- "Nếu cậu thích thế thì đem về đi, đừng ở đây làm mất thời gian của tôi."

- "Ôi trời! Nhìn kìa,anh điên rồi à? Quà người ta tặng chứ phải tặng tôi đâu,có anh bị ấu trĩ thì có!"

- "Vậy thì trả lại đi tôi không muốn nhận,nói với cô ta rằng: tôi chưa giết cô là may lắm rồi!"

Trần Quốc Hải đứng phắt dậy,đập mạnh vào bàn của Âu Diệc Phong, hét lớn: -"Bộ anh bị điên rồi chăng,quà người ta đã tốn công đưa đến còn đòi đem trả!"

Âu Diệc Phong ngước mặt lên,dùng ánh mắt lạnh lẽo kia nhìn vào Đại úy tội nghiệp.

- "Cậu chán sống rồi à?"

Trần Quốc Hải hơi run run,im lặng một hồi rồi để quà xuống bàn cho hắn.

- "Tôi để nó ở đây anh muốn làm gì thì làm, muốn trả thì tự mình đem đi mà trả,tôi không thèm ngồi đây nói với anh nữa!"

Trần Quốc Hải hậm hực rời đi. Biểu cảm của hắn vẫn như một không thay đổi,trong ngoài lạnh tanh, tiếp tục công việc còn đang dang dở.

***

Có chương mới rồi nè cả nhà ơi! Tui mong rằng mọi người vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ truyện của tui, cảm ơn mọi người rất nhiều (*^3^)/~♡

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv