Bạch Cửu Ngôn đi xuống dưới nhà, với tính dễ mến và dịu dàng của cô rất nhanh đã làm quen với những người giúp việc trong nhà.
Cô ngỏ lời giúp họ mang đồ ăn ra bàn nhưng rồi cũng bị từ chối. Bạch Cửu Ngôn hết cách, cô cũng chỉ đành đi ra ngoài ngồi đợi thôi. Công việc trong nhà mọi thứ đều đã được lo liệu hết rồi không còn cần đến tay của mình nữa.
Nghe nói Dạ Minh Hàn thích sống riêng tư kia mà, sao tự dưng lại gọi giúp việc đến vậy nhỉ? Cô khá là thắc mắc về điều này nhưng lại không biết được lí do đó chính là mình!
Một lúc sau Dạ Minh Hàn cũng đi xuống đến chỗ bàn ăn ngồi cạnh cô như thường lệ. Anh vừa mới tắm xong, trên cơ thể vẫn còn vương mùi thơm của sữa tắm. Dạ Minh Hàn thấy Bạch Cửu Ngôn ngồi bất động, hai má có chút đỏ, thấy vậy anh không nói không rằng vươn tay sang chạm lên trán Bạch Cửu Ngôn.
- Mặt em làm gì mà đỏ dữ vậy? Chả lẽ tôi đã lây bệnh cho em?
Hàng lông mày của anh hơi nhíu lại. Nếu là như vậy biết thế ban đầu đã không bảo cô ấy ở cạnh mình rồi.
Nhìn thấy gương mặt Dạ Minh Hàn xám xịt, Bạch Cửu Ngôn vội vàng giải thích, cô xua tay rồi né bàn tay anh đang đặt trên trán mình:
- Không phải là như vậy đâu, chỉ là...chỉ là hôm nay hơi nóng thôi.
Ôi...lời nói nhảm nhí như vậy không biết Dạ Minh Hàn có tin không đây...
Anh im lặng một lúc rồi rút tay về. Dạ Minh Hàn không nói gì nữa nhưng thực chất anh đang ghim việc cô tránh né mình.
Đồ ăn trưa nhanh chóng được dọn lên, có rất nhiều món ăn, trông vô cùng thịnh soạn nhưng như vậy có phải hơi quá rồi không? Chỉ có hai người ăn thôi mà, ăn không hết bỏ sẽ phí lắm đó!!!
Dạ Minh Hàn và Bạch Cửu Ngôn cùng nhau dùng bữa, bầu không khí có chút khó thở sao sao ấy. Coi cái mặt anh đã đen như đít nồi rồi kìa, gì mà giận day dữ vậy nè.
Bạch Cửu Ngôn ngập ngừng, cô vô cùng muốn hỏi về chuyện cái chìa khóa đó nhưng bây giờ sắc mặt anh như vậy thì làm sao mà dám hỏi đây? Nhỡ đâu anh ấy trách móc về chuyện mình tự ý xem mà không được sự cho phép nữa. Bạch Cửu Ngôn cô sợ...mình sẽ bị anh ghét mất!
- Đừng cứ mãi ăn rau nữa, em ăn nhiều thịt vào cho tôi!
Anh cộc cằn nói, vừa nói tay còn vừa gắp vài miếng thịt bỏ vào chén cô nữa. Từ nãy đến giờ coi vậy chứ Dạ Minh Hàn cũng có chú ý đến Bạch Cửu Ngôn chứ bộ. Thấy cô gái ấy cứ ấp úng rồi lại dè dặt chuyện gì đó chứ không chú tâm vào việc ăn uống, cái cơ thể gầy gò ốm yếu kia không bồi bổ kẻo ra đường gió lại thổi bay đi mất.
Nhìn đống thịt mà anh ấy gắp cho mình, Bạch Cửu Ngôn toát mồ hôi, chén cơm của cô như một cái núi luôn rồi ấy!!!
- Dạ Minh Hàn...tôi có chút chuyện muốn hỏi anh...
Bạch Cửu Ngôn nhìn chén cơm, cô nhỏ giọng nói.
- Sao?
Dạ Minh Hàn đáp.
- Cái đó...tôi vô tình nhìn thấy bức hình những đứa trẻ được chụp ở cô nhi viện trong hộc tủ bàn làm việc của anh. Tôi muốn biết tại sao anh lại giữ nó?
- À...chỉ là tôi muốn tìm một người, cái người đeo sợi dây chuyền có mặt là hình chìa khóa ấy.
Anh vẫn ung dung ăn cơm, miệng thì trả lời những câu hỏi Bạch Cửu Ngôn muốn đáp án. Cô nhắc anh mới nhớ là mình vẫn giữ tấm hình đó luôn đấy. Dạ Minh Hàn đã gạt chuyện đó đi rồi. Bây giờ cho dù có gặp lại được cô bé đó nhưng hiện tại trái tim anh đã được đặt ở chỗ khác rồi, có điều hình như cô ngốc ấy vẫn không biết gì cả.
Bạch Cửu Ngôn có chút trầm ngâm. Cô suy đoán đúng rồi. Người đã tặng cho mình chiếc chìa khóa ấy là Dạ Minh Hàn!
Nhưng lí do anh muốn tìm kiếm nó là gì? Chắc có lẽ nó liên quan đến Dạ gia? Bởi vì theo như cô biết, một số gia đình nếu như có một vật gì đó được khắc họ chứ không khắc thẳng ra tên bản thân thì thứ đó thuộc về gia đình chứ không phải của cá nhân.
Cô đặt đũa xuống, cho tay vào trong túi áo khoác rồi lấy sợi dây chuyền có cả chiếc chìa khóa ấy ra đặt lên bàn. Ban nãy khi vừa rời khỏi phòng làm việc của Dạ Minh Hàn thì Bạch Cửu Ngôn đã vội vã chạy về phòng tìm nó.
- Anh cần nó sao? Vậy tôi trả lại cho anh.
Dạ Minh Hàn ban đầu còn có chút khó hiểu với hành động của Bạch Cửu Ngôn nhưng ngay khi cô ấy lấy cái chìa khóa đó ra, Dạ Minh Hàn không khỏi sững sờ. Ánh mắt anh không giấu được vẻ ngạc nhiên pha lẫn chút vui mừng.
Nhìn cô gái trước mắt mình, bây giờ anh mới để ý đến trong một lần vô tình nhìn thấy cô ấy mỉm cười rạng rỡ với Tư Kì Dương, nụ cười lúc đó và lúc nhỏ y hệt nhau.
Chậc! Sao lại không để ý đến chứ?!
Dạ Minh Hàn bất giác nở một nụ cười, nụ cười này khiến cho Bạch Cửu Ngôn phải tròn mắt mà ngây ngốc, bình thường anh chỉ khẽ cười hoặc cười cho có, nụ cười vô cùng lạnh lùng nhưng bây giờ thì có thể thấy rõ anh ấy vui sướng đến chừng nào.
- Tìm thấy em rồi!
Anh lẩm bẩm rồi buông đũa xuống, tay cầm lấy sợi dây chuyền rồi quay sang đeo vào cho Bạch Cửu Ngôn.
- Em không được tháo nó xuống khi không có sự cho phép của tôi đâu đấy.
Bạch Cửu Ngôn vô cùng khó hiểu và hoang mang, cô hỏi:
- Không phải anh cần nó sao?
- Không. Tôi không cần nó.
Dạ Minh Hàn đáp, anh xoa đầu cô rồi bảo:
- Mau ăn cơm.
Đúng vậy, anh không cần nó mà thứ anh cần là chủ nhân của nó. Tuyệt thật đấy, cô gái mà anh tìm lại trở thành vợ anh. Phải diễn tả cảm xúc lúc này sao nhỉ? Vợ yêu nhà mình lại là "tình yêu thuần khiết lúc nhỏ" mà mình đã buông bỏ.
Dạ Minh Hàn buông bỏ tình yêu đó để yêu Bạch Cửu Ngôn, nếu như cô gái ấy xuất hiện mà không phải Bạch Cửu Ngôn, anh vẫn sẽ buông bỏ bởi anh đã trót yêu cô vợ nhút nhát nhà mình rồi, bây giờ anh chỉ muốn che chở cho một mình cô thôi.
Hành động của Dạ Minh Hàn bây giờ rất là kì lạ luôn! Sao tự nhiên anh lại trở nên vui vẻ như thế??? Thật sự là bệnh đến hỏng não luôn rồi sao?
Trái ngược với sự hoang mang và ngơ ngác của Bạch Cửu Ngôn thì ai kia bây giờ sung sướng đến nổi muốn gào thét lên luôn rồi.
Phải kể đến chuyện năm đó nhỉ.
Đó là một ngày thời tiết vô cùng tốt. Dạ Minh Hàn nhớ lúc đó anh khoảng chín tuổi. Hôm đó hình như anh tham gia một buổi cắm trại ở bìa rừng do trường tổ chức. Do tính cách từ bé đã lạnh lùng và không thích kết bạn hay giao tiếp nên anh đã trốn tránh khỏi sự giám sát của các giáo viên và bảo vệ mà tự ý rời khỏi khu cắm trại.
Lúc đó Dạ Minh Hàn đi loanh quanh vài vòng, đi đến chỗ một con suối nhỏ, bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng khóc nên đã tò mò rồi tìm được đến chỗ Bạch Cửu Ngôn.
Cô lúc đấy tầm bốn tuổi, đây hình như là khoảng thời gian trước lúc gia đình Bạch Cửu Ngôn xảy ra vụ việc thảm khốc kia.
Cô mặc một chiếc đầm màu kem, tóc được tết gọn hai bên vô cùng đáng yêu. Vừa nhìn thấy Dạ Minh Hàn, cô đã không quan tâm là người tốt hay người xấu mà bổ nhào về hướng anh rồi.
Lúc đó cô mè nheo rồi khóc ầm lên một trận dỗ kiểu gì cũng không nín, Dạ Minh Hàn vô cùng bất lực, anh bỗng nhớ đến con gái thường thì rất thích những thứ đẹp đẽ nên đã kéo sợi dây chuyền ra để lộ trước mắt cô và nói:
- Cô nhóc, em nín đi, anh trai sẽ tặng cho em cái này.
Bạch Cửu Ngôn với bản tính của một cô bé, cô vô cùng thích những thứ lấp lánh nên đã nín khóc ngay. Đôi mắt to tròn ngấn lệ ngước lên nhìn Dạ Minh Hàn đầy mong đợi.
Anh cũng chỉ biết thở dài rồi tháo sợi dây chuyền có mặt là chiếc chìa khóa ấy xuống đeo vào cho Bạch Cửu Ngôn sau đó còn lấy khăn tay lau nước mắt nước mũi cho cô nữa.
- Em tại sao lại ở đây?
Dạ Minh Hàn hơi cúi người xuống, anh hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng và đáng yêu hơn bây giờ nhiều à nha.
- Anh ơi, em không biết đường nào để đi đến chỗ của cô giáo hết.
Bạch Cửu Ngôn lại sụt sịt như muốn khóc nữa.
- Bị lạc sao? Em có biết nhóm em cắm trại chỗ nào không?
Cô lắc đầu, Bạch Cửu Ngôn mân mê sợi dây chuyền, cô nghiên đầu nói:
- Anh ơi, hay anh ở lại đây chờ cô giáo với em nhé?
Trước sự ngây thơ trong sáng và đáng yêu của Bạch Cửu Ngôn, Dạ Minh Hàn có chút đỏ mặt, anh ngồi xuống bên cạnh cô rồi lên giọng dạy dỗ:
- Sau này tuyệt đối không được nhào vào lòng người lạ biết chưa? Nếu như anh là người xấu thì sao?
- Không đâu, anh rất xinh đẹp, chắc chắn là người tốt. Mẹ của em nói em là bé ngoan xinh đẹp và tốt tính nên là anh cũng như vậy a~
Bạch Cửu Ngôn mỉm cười, một nụ cười hồn nhiên đầy tươi sáng giống như cô không hề lo lắng đến chuyện bản thân đang bị lạc với mọi người. Nụ cười ấy đã vô tình làm cho cậu con trai tuổi mới lớn kia phải nhớ nhung và tương tư.
- Cái gì mà xinh đẹp? Em là đồ ngốc à?!
- Em rất giỏi đấy nhé! Anh mới ngốc ấy!
Bạch Cửu Ngôn xù lông nhím cãi lại. Nhưng bản thân cô cũng không hề biết được sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó mình lại luôn giữ hình bóng của cậu bé ấy trong lòng.
Trò chuyện một lúc thì họ nghe thấy tiếng của cô giáo gọi, Bạch Cửu Ngôn nghe thấy nên đã đứng dậy vẫy tay tạm biệt Dạ Minh Hàn rồi chạy đến chỗ cô giáo. Anh không nghe rõ giọng của cô giáo ấy gọi tên cô nên vẫn không hề biết được tên họ của cô bé ấy là gì. Đến khi người ta đi mất hút rồi thì mới nhận ra.
Điều tra riết rồi cũng chẳng được gì có ích cả.