Sao? Muốn tôi điều tra mối quan hệ của họ không?
Tư Kì Dương ngả ngớn nằm dài xuống sofa nói.
- Không cần, chuyện của tôi tôi tự giải quyết, ai mượn cậu xen vào? Không có việc gì thì cút đi.
Dạ Minh Hàn nhíu mày, anh lạnh lùng đuổi cổ Tư Kì Dương đi khiến anh ta tức muốn bốc khói. Bản thân cũng xem như là an ủi cậu ta, ấy vậy mà bây giờ lại bị đuổi đi. Quá đáng!
- Không cần thì thôi! Đừng bao giờ nhờ tôi giúp đỡ cái gì nữa!
Tư Kì Dương cáu gắt rời khỏi phòng Tổng Giám đốc.
"Rầm"
Ôi...cái cánh cửa tội nghiệp.
Bên ngoài, thư ký Đinh nhìn thấy thái độ tức giận của Tư Kì Dương thì cũng biết được họ trò chuyện không đâu vào đâu rồi, xem ra chuyện cứu nhóm nhân viên quèn này không có hy vọng.
Dạ Minh Hàn ngồi trên ghế xoay của bàn làm việc trầm tư nhìn vào màn hình máy tính. Anh hình như đang suy nghĩ gì đó chứ không hề để tâm đến cái máy tính trước mắt.
Bạch Cửu Ngôn...tại sao lại quen biết với Doãn Dĩ Hiên?
Đó chính là câu hỏi hiện giờ trong đầu anh. Làm sao một cô gái bình thường lại quen biết với ngôi sao nổi tiếng? Họ còn rất thân thiết nữa kìa...Chậc! Dạ Minh Hàn khó chịu lại tiếp tục trút giận lên bàn phím máy tính.
...
Tối - Ở Giang Xuyên.
Bạch Cửu Ngôn đứng trong bếp, cô dùng dao thái những củ cà rốt kia ra từng miếng nhỏ rồi bỏ vào trong nồi canh đang sôi ùng ục bên cạnh.
Không biết anh có ăn không, Bạch Cửu Ngôn vẫn sẽ nấu một ít để đó. Ban sáng Dạ Minh Hàn không vui khi nhìn thấy cô, cô cũng không biết mình đã làm điều gì khiến anh tức giận nữa...có nên hỏi thử không? Haha, cô làm gì dám hỏi chứ.
Nấu cơm canh xong, Bạch Cửu Ngôn dọn ra bàn rồi sau đó cô quay về phòng của mình, bây giờ tốt hơn là đừng chạm mặt Dạ Minh Hàn.
Khoảng mười phút sau, tiếng động cơ xe bên ngoài vang lên, Dạ Minh Hàn đã về rồi. Bạch Cửu Ngôn không muốn quan tâm tới, cô ôm quyển sách có trong phòng mình lên giường rồi ngồi đọc. Dưới nhà, anh mở cửa bước vào. Cho dù là bận bịu làm việc cả ngày nhưng trông anh với lúc sáng trước khi ra khỏi nhà vẫn y hệt, quần áo vô cùng chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng và vẫn tôn lên dáng vẻ lạnh lùng như thường.
Dạ Minh Hàn cởi áo khoác tiện tay để lên sofa, anh nới lỏng cà vạt rồi nhẹ nhàng kéo nó xuống khỏi cổ, còn để đâu nữa chứ đương nhiên là ném nó vào chung với cái áo khoác luôn rồi.
Đang định đi lên lầu, Dạ Minh Hàn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của đồ ăn, anh liếc mắt nhìn vào bếp thì thấy đồ ăn đã được bày ra bàn chỉ chờ đến ăn nữa là xong.
Sau vài giây rơi vào suy tư, anh bước đến hướng nhà bếp. Nhìn bát canh thịt và đĩa cá được chiên và ướp gia vị vàng ươm bên cạnh, Dạ Minh Hàn không chê kéo ghế ra ngồi xuống. Anh cầm đũa lên ăn. Tuy chỉ là những món ăn đơn giản và giản dị nhưng nó lại rất ngon. Vẫn như cũ, cô nêm nếm cực kỳ vừa khẩu vị của anh.
Dạ Minh Hàn nhanh chóng ăn xong bữa cơm mà Bạch Cửu Ngôn đã chuẩn bị cho mình. Đang rửa tay thì bỗng nhiên đèn trong nhà bị tắt vài giây sau đó lại là tiếng thủy tinh bị vỡ.
"Loảng xoảng!"
Dạ Minh Hàn giật mình. Âm thanh đó phát ra từ trên lầu. Ở nhà này còn ai nữa đâu, chỉ có thể là ở chỗ Bạch Cửu Ngôn. Anh lấy điện thoại bật đèn flash rồi chạy lên lầu.
Trong phòng Bạch Cửu Ngôn. Đang đọc sách thì mất điện, cô hơi hoảng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh mà với tay lên tủ đầu giường bên cạnh tìm điện thoại. Không may là đụng trúng cốc nước để đó khiến nó rơi xuống đất vỡ tan nát.
Bạch Cửu Ngôn sau đó cũng đã tìm được điện thoại, cô có phần sợ hãi vội mở đèn flash lên. Nhìn các mảnh vỡ thủy tinh dưới đất, không biết do tác động gì mà cô lại ngồi xuống nhặt chúng rồi tạm để vào một cái khăn nhỏ.
Cho dù lo sợ nhưng cô vẫn cố nhặt cho hết các mảnh vỡ, Bạch Cửu Ngôn sợ rằng nếu bị Dạ Minh Hàn bên dưới nhà nghe thấy thì sẽ khiến anh giận lại càng thêm giận mất. Cái thứ vô dụng như cô thì chỉ biết gây rắc rối thôi.
"Á..."
Bạch Cửu Ngôn nhíu mày, một mảnh vỡ cứa trúng vào ngón tay cô khiến nó rỉ máu. Chưa kịp nghĩ gì thì cánh cửa phòng cô mở ra, một ánh sáng chói lóa rọi vào cô.
- Bạch Cửu Ngôn, âm thanh vừa rồi là gì vậy?
Dạ Minh Hàn bước tới, chưa kịp để cô trả lời thì anh đã lớn tiếng quát:
- Em bị hâm à? Tối om thế này mà lại ngồi nhặt đống thủy tinh đó!
Nhìn thấy đống mảnh vỡ đã được cô nhặt gọn để vào trong cái khăn, anh cau mày khó chịu. Tối thế này tự nhiên lại nhặt làm gì, cứ để đó đợi đến khi có điện lại rồi dọn không được sao?
Bạch Cửu Ngôn lo lắng, cô vội giải thích, giọng của cô lại rất nhỏ, chắc có lẽ chỉ trong không gian yên tĩnh thế này mới nghe được thôi.
- Xin lỗi...tôi chỉ là vô tình làm vỡ nó thôi. Tôi sẽ đền...
Cô tròn mắt nhìn Dạ Minh Hàn, lời nói đang nói giữa chừng thì dừng lại.
Anh nhìn thấy ngón tay cô rỉ máu, máu nhỏ giọt xuống dưới nền nhà, Dạ Minh Hàn đang tức giận lại càng tức giận hơn.
- Tôi thật sự không hiểu nổi em đang nghĩ gì luôn đấy!
Trước giọng nói chứa đầy sự phẫn nộ kia của anh, Bạch Cửu Ngôn bỗng nhiên rơm rớm nước mắt, cô mím môi cúi đầu xuống.
Mình đúng là một con ngốc mà, một đứa ăn hại và vô tích sự như mình thì đâu đáng để được ai quan tâm đâu. Đến cha mẹ và những người thân cũng đã bỏ đi hết rồi. Dạ Minh Hàn cũng sẽ đuổi mình đi sớm thôi.
Dạ Minh Hàn khựng người, anh hơi hoang mang hỏi:
- Sao lại khóc?
Bấy giờ anh mới chợt nhận ra vừa rồi mình hơi lớn tiếng. Không phải tức giận do cô làm vỡ đồ mà là cái cô gái ngốc nghếch kia khi không lại ngồi nhặt mấy cái mảnh vỡ đó để rồi tay mình bị thương. Đó mới là cái khiến Dạ Minh Hàn cáu gắt.
- Tôi...tôi xin lỗi....
Bạch Cửu Ngôn nhỏ giọng nói, cô vội gạt đi nước mắt lấy lại bình tĩnh. Anh muốn mắng chửi gì thì cứ làm đi, dù gì thì lỗi là do mình gây ra mà.
- Đứng dậy đi, đi xử lý vết thương của em trước đã.
Dạ Minh Hàn kéo tay Bạch Cửu Ngôn xuống dưới nhà, anh lấy một miếng băng cá nhân rồi sau đó dẫn cô vào nhà bếp, mặc cho mọi hành động của anh như thế nào nhưng tay vẫn khư khư giữ chặt tay Bạch Cửu Ngôn.
- Rửa tay.
Dạ Minh Hàn nói. Bạch Cửu Ngôn cũng ngoan ngoãn phối hợp theo, cô đưa ngón tay tiếp xúc với dòng nước lạnh lẽo ấy, cơ thể cô hơi run lên vì đau nhưng vẫn không kêu ca một lời.
Rửa sạch rồi, anh lấy một cái khăn, nhờ vào ánh sáng từ đèn flash điện thoại mà cẩn thận lau nhẹ ngón tay Bạch Cửu Ngôn sau đó lấy miếng băng cá nhân kia dán lên.
Từng hành động của anh đều khiến cô bất ngờ. Dạ Minh Hàn không mắng mình sao? Anh không trách cô vì đã phá đồ nhà mình à.
- Em có thể nào mở miệng ra nói chuyện với tôi đàng hoàng được không? Em sợ tôi lắm sao?
Dạ Minh Hàn đứng dựa vào bàn, Bạch Cửu Ngôn đứng đối diện với anh. Thỉnh thoảng cứ thấy biểu cảm của cô như rất muốn hỏi hay là nói cái gì đó nhưng đều không mở miệng nói một lời, điều đó cứ khiến anh cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Sao với tên Doãn Dĩ Hiên cô lại tươi cười nói chuyện rất vui còn với anh thì ngược lại vậy?!
Bạch Cửu Ngôn hơi cúi đầu xuống, cô dè dặt nói ra từng chữ:
- Anh không trách tôi vì đã làm vỡ đồ nhà anh sao?
- Tôi không nhỏ mọn đến vậy, nó có thể mua lại được.
- Xin lỗi, tôi rất vô dụng nên mong anh có thể thông cảm cho...và đừng đuổi tôi đi được không? Cho đến hết một năm này...tôi biết mình không có quyền nói thế nhưng vẫn muốn cầu xin anh một lần.
- Em nói gì vậy? Đâu có lí do gì để tôi phải hành xử như thế đâu.
Bạch Cửu Ngôn ngẩn đầu nhìn anh, trong bóng tối mờ mờ thế kia, Dạ Minh Hàn vẫn có thể nhìn rõ được cô gái trước mắt mình. Cô đang vui.
- Sợ tối?
Dạ Minh Hàn đột nhiên hỏi. Nhìn cái dáng vẻ dè chừng xung quanh và run cầm cập kia kia của Bạch Cửu Ngôn khiến anh rất muốn cười.
- Cũng có chút.
Ôi, thật sự là một chút sao?
Dạ Minh Hàn đăm chiêu suy nghĩ gì đó rồi hỏi cô:
- Em quen biết Doãn Dĩ Hiên à? Tôi thấy em rất thân với cậu ta.
- Đúng vậy, bọn tôi quen nhau lúc nhỏ.
Lúc nhỏ? Quen nhau từ khi đó lận sao? Dạ Minh Hàn bỗng thấy khó chịu, sao tên đó lại quen biết Bạch Cửu Ngôn từ nhỏ chứ? Đáng ghét thật!
"Vù...vù...."
Âm thanh lạ vang lên khiến Bạch Cửu Ngôn giật bắn người, hai chân cô nêm nhũn cả ra. Thấy vậy, Dạ Minh Hàn bước tới, anh nắm lấy tay cô.
- Có lẽ là tiếng gió.
- Gió sao?
Cô lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, cây lá đang đung đưa dữ dội, chắc là một cơn gió lớn.
Tâm trạng bực nhọc của anh cứ vậy mà bị đánh tan đi, cô vợ nhút nhát kia của mình đang đứng run cầm cập bên cạnh kìa không lo hơi đâu đi lo mấy chuyện khác nữa.
- Tôi dẫn em về phòng của em.
Nói rồi anh nắm tay Bạch Cửu Ngôn dẫn cô đi về phòng ngủ.
Đến trước cửa phòng mình, Bạch Cửu Ngôn lo lắng giữ lấy tay Dạ Minh Hàn, cô không muốn ở một mình, đáng sợ lắm, cô sợ tối!
- Làm sao?
Dạ Minh Hàn hỏi, anh không hất tay cô ra mà vẫn nắm chặt bàn tay gầy nhỏ kia. Thật sự rất nhỏ, bàn tay to lớn của anh có thể dư sức nắm trọn lấy tay cô rồi.
- Anh ở đây với tôi được không? Tôi sợ...
Bạch Cửu Ngôn này nỉ, cô lo lắng nhưng cũng biết được Dạ Minh Hàn sẽ từ chối thôi, hà cớ gì phải ngồi lại canh chừng cô chứ.
- Được.
Dạ Minh Hàn nhìn cô. Người đàn ông này cứ hết lần này đến lần khác khiến Bạch Cửu Ngôn phải ngạc nhiên không thể phản ứng kịp.