-Anh có thể cho tôi mượn điện thoại được không? Tôi cần gọi về nhà_cô nhẹ giọng hỏi, Nhạc Tử Lôi không trả lời chỉ lẳng lặng nhìn cô một hồi sao mới lên tiếng:- Không cần, tôi đã cho người thông báo với dì của em từ giờ em sẽ sống ở đây
-Anh....gì sao lại muốn tôi ở bên cạnh? Tôi không có gì cả quyền lực? Tiền bạc? Lợi ích? Tất cả tôi đều không thể cho anh_cô muốn hỏi hắn từ lâu rồi chỉ là chưa có cơ hội bây giờ cô muốn một lần giải đáp hết các thắc mắc trong đầu
Nhạc Tử Lôi không trả lời chỉ vòng tay rắn chắc quanh eo cô cằm dựa lên hõm vai nhỏ, cô không cựa quậy chỉ để yên cho Nhạc Tử Lôi ôm mình, nhận thấy sự ngoan ngoãn của cô hắn hài lòng cong môi:- Muốn biết sao? Vì em là đồ chơi của tôi_không hiểu sao trong lòng hắn không nghĩ ra những lời đó nhưng thoát ra môi lại là những từ khiến người khác đau lòng.
Tự cười chua xót, cô biết người như Nhạc Tử Lôi làm gì có chuyện thích cô mà giữ cô bên cạnh, nữ nhân? Đều là đồ chơi của nam nhân thôi, mặc dù trong lòng cô những từ hắn nói ra cô không xem là gì nhưng vẫn có một cổ chua xót hiện lên
-Đồ chơi? Vậy tôi mong anh mau chán_cô nói giọng nghe chua xót
-Ý tôi không phải như... [Được rồi anh không cần nói]_lời giải thích Nhạc Tử Lôi còn chưa thoát khỏi miệng cô đã ngăn lại
-Tôi không nói nữa, không còn sớm em mau ngủ đi_Nhạc Tử Lôi nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho cả hai ôn nhu ôm cô vào lòng mặt cô dựa sát vào lòng ngực nóng ấm rắn chắc mùi hương nam tính từ người Nhạc Tử Lôi rất dễ chịu khiến cô rất muốn ngửi thật nhiều.
-Em là đang muốn quyến rũ tôi sao? _Nhạc Tử Lôi tà mị nói, mặc dù không thấy nhưng hắn cảm nhận được cô đang ngửi hắn
-Làm...làm gì có chứ, ngủ đi_Cô ngượng chín cả mặt đánh vào ngực hắn quay ngoắt sang hướng khác, Nhạc Tử Lôi mỉm cười ôm cô vào lòng để lưng cô dựa vào mình:-mèo nhỏ em thật dễ thương_Nhạc Tử Lôi nhẹ giọng nói còn hôn nhẹ vào mái tóc óng mượt của cô hài lòng nhắm mắt tận hưởng giấc ngủ.