Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non

Chương 87: Vĩnh viễn vĩnh viễn cùng một chỗ



“Tiểu Á, Tiểu Á, chú đã trở về” Trở lại biệt thự, Lạc Tuấn Tiệp vừa cởi áo khoác tây trang trên người vừa nói

“Tiểu Á —–” Không có nghe được thanh âm Từ Trạch Á, Lạc Tuấn Tiệp lại đi tới cửa phòng của cậu gõ gõ một hồi vẫn không nghe thanh âm của cậu, liền đẩy cửa đi vào, trong phòng không có, trong phòng tắm cũng không có, kỳ quái Tiểu Á đi nơi nào? Người giúp việc không phải nói Tiểu Á đã trở về rồi sao?

Lạc Tuấn Tiệp đang chuẩn bị ra ngoài trong lúc tình lại thấy trên bàn có một tờ giấy vội cầm lên vừa nhìn thì thấy là của Tiểu Á lưu lại

“Chú Lạc, cảm ơn chú lâu như vậy vẫn luôn chiếu cố thật tốt cho con, con đi rồi, con sẽ tự chiếu cố thật tốt cho mình”

Tiểu Á đi rồi? Tiểu Á đi nơi nào? Lạc Tuấn Tiệp cầm tờ giấy chạy ra ngoài

“Cái gì, cậu nói Tiểu Á ——” Mộ Dung Lăng Phong nhận tờ giấy trong tay Lạc Tuấn Tiệp vừa nhìn thấy thì nhất thời luống cuống, Tiểu Á rời đi, Tiểu Á đi rồi: “Không được, tôi muốn đi tìm Tiểu Á”

“Cậu còn bị thương, Tiểu Á liền giao cho tôi tìm đi, cậu yên tâm tôi nhất định sẽ tìm được Tiểu Á” Lạc Tuấn Tiệp vội vàng tiêu sái đi ra ngoài, không phải vì Mộ Dung Lăng Phong cũng không phải vì chính hắn mà là vì An Bình hắn cũng phải đi tìm Tiểu Á

“Lão gia, ngài yên tâm Lạc tiên sinh nhất định sẽ tìm được Trạch Á thiếu gia” Nhìn bộ dáng Mộ Dung Lăng Phong sốt ruột quản gia vội vàng trấn an

“Không được, tôi cũng đi tìm Tiểu Á” Anh cũng không có kiên nhẫn ngồi ở chỗ này chờ, anh nhất định phải đi tìm Tiểu Á nhất định phải tìm được Tiểu Á.

“Lão gia — lão gia ——” Quản gia cũng chạy theo ra ngoài, chính là Mộ Dung Lăng Phong đã lái xe đi mất rồi.

“Xe lửa đi xx thị sẽ kiểm vé, yêu cầu hành khách tới trước sân ga kiểm vé” Thanh âm của phát ngôn viên ga xe lửa kêu to

Nhìn nhìn tấm vé trong tay, Từ Trạch Á đứng lên mang theo hành lí đơn giản liên tiếp quay đầu lại đi đến trạm kiểm vé, nếu cậu đã quyết định phải rời đi như vậy cậu sẽ không cho phép chính mình lại lưu luyến nữa.

Đi lên toa xe, bởi vì là buổi tối lại đi xx thị cho nên trong toa xe cũng chỉ nhốn nhào có vài người, Từ Trạch Á tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống

“Hành khách chú ý, xe lửa đi xx chuẩn bị khởi hành, yêu cầu hành khách chưa kiểm vé nắm vững thời gian kiểm vé”

Xe lửa sẽ khởi hành, lập tức cậu sẽ rời đi nơi này trở lại thành phố đã từng sinh sống rất nhiều năm, hết thảy sẽ khôi phục nguyên dạng, chẳng qua lần này cậu thật sự biến thành một mình, cậu không phải trẻ con, cậu không nghĩ sẽ lại dựa vào bất cứ người nào, cậu lại càng không muốn trở thành gánh nặng của mẹ, cậu cần phải dựa vào chính mình để tiếp tục, tuy rằng cậu không biết sau này sẽ có gì chờ cậu, nhưng là cậu biết cậu nhất định sẽ phải kiên cường nhất định sẽ kiên cường tiếp tục, bởi vì trong lòng cậu có người kia cũng có rất nhiều người quan tâm cậu, vì bọn họ cậu phải tiếp tục.

Xe lửa khởi hành, nhìn thấy ngoài cửa sổ dần dần lui về phía sau nhà ga, Từ Trạch Á bỗng nhiên cảm thấy trong lòng mê mang, rốt cuộc cậu cũng phải rời khỏi người kia, rốt cuộc cậu cùng người kia về sau không bao giờ … gặp lại nữa rốt cuộc cậu cùng người kia từ nay về sau chỉ là hai người xa lạ, nhưng đây thật là điều cậu muốn sao?

Không, không phải, cậu không muốn rời đi, cậu càng muốn bồi bên cạnh người kia, cả đời vĩnh viễn, thế nhưng mà cậu biết là không thể nào, cho dù cậu có hạnh phúc, nhưng cậu sẽ vẫn không thể quên được những chuyện đã biết.

“Mẹ, mẹ nhìn anh đang khóc kìa” Cách đó không xa một bé gái chỉ vào Từ Trạch Á nói với nữ nhân bên cạnh

“Tiểu Linh, không được nói bậy, anh chẳng qua là nhớ mẹ của anh ấy thôi” Nữ nhân ôm lấy đứa bé nói

“Nhớ mẹ? Kia, Tiểu Linh sẽ không nhớ mẹ”

“Bởi vì mẹ của Tiểu Linh ở ngay bên cạnh Tiểu Linh nên Tiểu Linh mới sẽ không nhớ mẹ, con xem anh chỉ có một mình, cho nên mới nhớ mẹ” Nữ nhân kiên nhẫn giải thích cho đứa bé

“Nga, con đã biết” Bé gái giãy khỏi cái ôm mềm mại của nữ nhân bước bàn chân con con chạy đến trước mặt Từ Trạch Á: “Anh ơi, anh là đang nhớ mẹ sao? Kia không bằng để Tiểu Linh làm mẹ của anh đi?” Bé gái thanh âm non nớt đôi mắt to ngây thơ nháy cũng không nháy mắt nhìn Từ Trạch Á nói

“Ha ha, em gái nhỏ, em còn nhỏ không thể làm mẹ nga” Từ Trạch Á lau nước mắt, không thể tưởng tượng được cậu tẫn nhiên lại bị một đứa nhỏ ba tuổi an ủi

“Lớn lên mới có thể làm mẹ sao? Kia anh đợi Tiểu Linh lớn lên được không?”

“Có thể a, chờ em lớn lên anh lấy em làm vợ được không?” Vỗ nhẹ đầu em gái nhỏ, Từ Trạch Á ôn nhu lại cưng chiều nói nếu cậu cũng có một em gái đáng yêu như vậy thì thật tốt nha

“Vợ là cái gì?” Bé gái ngẩng đầu lên nhìn Từ Trạch Á hỏi

“Vợ, vợ có thể mặc quần áo đẹp còn có thể ăn rất nhiều đồ ăn ngon đó nha” Từ Trạch Á cũng kiên nhẫn giải thích cho cô bé

“Quần áo đẹp ăn đồ ăn ngon, kia Tiểu Linh phải làm vợ anh phải làm vợ anh” Bé gái cao hứng kêu lên không khí trong xe trống rỗng cũng sinh động hẳn lên

“Tiểu Linh” Nữ nhân gọi bé gái

Bé gái bước bàn chân nhỏ chạy qua chỗ nữ nhân cao hứng nói nói: “Mẹ, con lớn lên phải làm vợ của anh”

“Kia Tiểu Linh chờ lớn lên rồi hãy nói sau” Nữ nhân đem bé gái ôm ngồi trên đùi.

Nghe thanh âm thích thú của trẻ con, Từ Trạch Á cảm giác trong lòng thư thái chút ít không còn thương tâm vì âm thầm ly biệt nữa, đèn trong toa xe cũng đã tắt, Từ Trạch Á tựa vào ghế chậm rãi nhắm hai mắt lại, cậu tin tưởng chỉ cần ngủ rồi thì cái gì cũng sẽ không suy nghĩ nữa, mà tỉnh lại cũng đã tới nơi cậu muốn tới.

Một giờ đã qua, hai giờ đã qua, ba giờ ———

Kỳ quái, như thế nào lại ngủ thoải mái như vậy, giống như là được ngủ ở trên giường mềm mại vậy a? Cậu nhớ rõ ràng cậu ngủ trên ghế xe lửa mà nhỉ, xe lửa? Trời ạ, cậu sẽ không ngủ quên đi? Đột nhiên mở mắt ra Từ Trạch Á liền thấy, cậu hiện tại ở ——– toa xe lửa này biến thành phòng ngủ khi nào vậy? Cậu đây là ——-

“Tiểu Á, con tỉnh?” Mộ Dung Lăng Phong mở cửa đi vào trong, trên đầu vẫn còn quấn băng gạc.

“Chú — chú vì cái gì lại ở chỗ này? Tôi — tôi như thế nào ——-” Từ Trạch Á kinh ngạc nhìn Mộ Dung Lăng Phong khó trách cậu cảm giác giống như là ngủ trên giường, nguyên lai cậu thật sự là được ngủ trên giường lớn mềm mại

“Tiểu Á, đừng rời khỏi baba nữa được không? Baba không thể lại mất con lần nữa, bằng không baba thật sự sống không nổi” Mộ Dung Lăng Phong lập tức đem Từ Trạch Á gắt gao ôm vào trong ***g ngực, sau khi biết Tiểu Á rời đi, anh liều mạng không ngừng tìm kiếm, vô luận là máy bay hay là ô tô đường dài anh cũng đều tìm qua, cuối cùng anh rốt cục cũng tìm được Tiểu Á của anh rồi, lần này anh sẽ không bao giờ buông tay nữa

Cảm giác được thân thể Mộ Dung Lăng Phong run rẩy, Từ Trạch Á cũng vòng hai tay qua người Mộ Dung Lăng Phong, cái ôm ấm áp này cái ôm luôn luôn mong nhớ này cậu làm sao lại muốn rời đi, chỉ là ——-

“Tiểu Á, baba rất sợ, baba thật sự rất sợ sẽ không tìm được con —-” Khẽ nâng gương mặt Từ Trạch Á lên, Mộ Dung Lăng Phong nghẹn ngào nói, trong mắt lại lấp lánh giọt nước mắt trong suốt

Nam nhân này đang khóc, nam nhân này là vì cậu mà khóc sao? Từ Trạch Á vươn tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trong suốt chảy trên gương mặt Mộ Dung Lăng Phong, nước mắt cũng tràn mi, cậu cỡ nào cỡ nào nghĩ muốn ở lại bên cạnh người này a, cậu cỡ nào cỡ nào nghĩ muốn độc chiếm ôn nhu cưng chiều của người này, chính là cậu thật sự có thể sao?

“Tiểu Á, đừng khóc —-” Nhìn thấy Tiểu Á rơi lệ, Mộ Dung Lăng Phong đau lòng nói rồi sau đó nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Từ Trạch Á lên, ôn nhu hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cậu

“Baba ——- ô ô ô —–” Từ Trạch Á lần nữa vùi đầu vào trong lòng Mộ Dung Lăng Phong khóc rống lên, đem hết thảy ủy khuất đau xót cho tới nay phát tiết ra

“Tiểu Á —-” Vỗ nhẹ lưng Từ Trạch Á, Mộ Dung Lăng Phong biết Tiểu Á của anh chịu ủy khuất nhiều lắm có lẽ khóc rồi trong lòng sẽ dễ chịu hơn

“Baba, thực xin lỗi, con không muốn rời khỏi baba, chính là ———” Từ Trạch Á nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lê hoa đái vũ lên nhìn Mộ Dung Lăng Phong nói

“Tiểu Á, baba biết, baba đều biết, baba sẽ không để Tiểu Á khó xử” Đem Từ Trạch Á ôm ngồi ở trong lòng, Mộ Dung Lăng Phong lau hết đi nước mắt trên mặt Từ Trạch Á cũng đem sự thật mười năm trước baba Từ Trạch Á qua đời nói hết ra

“Thực xin lỗi, baba, con hiểu lầm baba rồi” Nhìn Mộ Dung Lăng Phong, Từ Trạch Á áy náy nói

“Tiểu Á, chuyện này không phải lỗi của con, đều tại baba không tốt nếu đem chuyện này nói sớm cho con một chút con cũng sẽ không ——–

“Baba, baba sẽ còn thích Tiểu Á sao?”

“Đứa ngốc, baba không thích con còn có thể thích ai?”

“Thế nhưng mà ——

“Tiểu Á, baba đời này trừ con ra sẽ không yêu bất cứ người nào khác, kia Tiểu Á thì sao?”

“Baba, con cũng vậy ——-” Từ Trạch Á có chút thẹn thùng nói

“Cũng vậy cái gì?”

“Cũng vậy — con cũng chỉ yêu một mình baba” Từ Trạch Á như trước thẹn thùng cúi đầu

“Tiểu Á ——–“

“Baba ——–“

Hai người lần nữa gắt gao ôm nhau, đây là lần đầu tiên sau khi lưỡng tình tương duyệt vui sướng ôm nhau càng minh chứng tình yêu dành cho nhau, kích động hưng phấn thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nói hết

Thật lâu sau Mộ Dung Lăng Phong mới buông Từ Trạch Á ra, thanh âm khàn khàn mà động tình nói: “Tiểu Á, baba chờ đợi ngày này đã rất lâu, hiện tại rốt cục cũng cùng Tiểu Á của baba lưỡng tình tương duyệt, baba thật cao hứng”

“Baba, con cũng vậy, cho tới bây giờ đều nghĩ baba đối Tiểu Á chỉ là yêu đối với đứa con, cho nên không dám nói với baba, cho tới bây giờ đều hâm mộ chú Hải cùng Tần Tình học trưởng, không thể tưởng tượng được hiện tại cũng có thể cùng baba lưỡng tình tương duyệt vĩnh viễn cùng một chỗ, Tiểu Á thật cao hứng” Ôm lại Mộ Dung Lăng Phong Từ Trạch Á nũng nịu nói quả nhiên cùng baba cùng một chỗ ở trong lòng baba làm nũng nghe lời nói ôn nhu của baba mới là hạnh phúc nhất.

“Kia Tiểu Á đáp ứng về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng không rời khỏi baba được không?”

“Dạ, về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì Tiểu Á cũng không rời khỏi baba, Tiểu Á yêu baba muốn cùng baba vĩnh viễn cùng một chỗ”

“Tiểu Á, baba cũng vậy ——“

BB,LNMACN – 88

Edit + Beta: Hanbie Đăng bởi: admin

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv