Phương Tiểu Tranh hiểu rõ tình cảm sâu sắc giữa Hứa Hi Ngôn vàông nội, cô là một đứa cháu hiếu thuận nên chắc chắc sẽ vềđó thăm ông. Thế nhưng, người cha tồi tệ Hứa Tấn Sơn kia lại khiến Phương Tiểu Tranh không thể yên tâm được.
Năm xưa, Hứa Hi Ngôn thường xuyên bịông ta đánh đến thương tích toàn thân, da thịt mảng xanh mảng tím, khiến người ta nhìn thôi cũng thấy vừa đau lòng vừa tức giận.
"Ông ta dám! Ông ta mà dám đánh mình một cái thôi thì mình sẽ liều mạng với ông ta!"
Trước đây Hứa Hi Ngôn sống khúm núm nhịn nhục nên mới phải chịu đựng cảnh Hứa Tấn Sơn bạo lực gia đình. Cô bịông ta đánh cũng không dám hé nửa lời.
Nhưng hiện tại cô không phải là Hứa Hi Ngôn lúc trước nữa. Bây giờ cô có bản lĩnh đầy mình, Hứa Tấn Sơn dám đụng đến đầu ngón tay của cô thử xem?
"Cậu mà liều mạng nhỡ có chuyện gì bất trắc thì sao? Ai chăm sóc cho Anh Bảo?"
Phương Tiểu Tranh vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô, bày mưu: "Nếu lần sau màông ta còn ức hiếp cậu thì cậu đi vạch trần với báo chí, khiến cho ông ta bị dư luận lên án. Để xem ông ta còn có chỗđứng trong giới giải trí nữa hay không."
"Cậu nói đúng!"
Hứa Hi Ngôn có cảm giác như mình vừa mới được khai sáng vậy. Nếu như cô có thể tìm được chứng cứ năm xưa Hứa Tấn Sơn bạo lực gia đình với mình thì cô hoàn toàn có thể nắm con át chủ bài này trong tay!
Trong lòng Hứa Hi Ngôn đang suy nghĩ, nếu mặt xấu xa kia của Hứa Tấn Sơn bị vạch trần trước dư luận thìông ta sẽ có hậu quả như thế nào?
Ha ha, cô thật sự rất nôn nóng muốn được xem thử!
…
Ba ngày sau, Hứa Hi Ngôn đặc biệt mua cho ông nội một phần bánh đậu xanh màông thích nhất tại tiệm bánh trong thành phố, sau đó quay về nhà họ Hứa.
Sau năm năm xa cách, cánh cổng nhà họ Hứa dường như càng bóng bẩy lòe loẹt hơn trước, mang đến cho người ta cảm giác không thể nào với tới.
Hứa Hi Ngôn vừa bước qua thềm cửa, quản gia Tô Cương liền vội vàng vào trong báo cáo: "Về rồi! Về rồi!"
"Ai về? Là Tâm Nhu sao?" Tô Nhụy nghe nói hôm nay con gái sẽ về nên luôn ở nhàđợi không đi chơi mạt chược.
"Không phải, là cô Hai ạ!"
Hứa Hi Ngôn còn chưa đi đến phòng khách đã nghe thấy tiếng Tô Nhụy quở mắng Tô Cương: "Cô Hai cái gì? Nhà họ Hứa không có cô Hai nào cả, chỉ có một cô Cả thôi, cậu nhớ chưa?"
Tô Cương là cháu ruột của Tô Nhụy, được sắp xếp làm quản gia của nhà họ Hứa. Những năm này ông ta bòn rút không ít lợi lộc từ nhà họ Hứa.
Tô Nhụy rất nghe lời nhà mẹ của mình, bà ta dùng tiền của nhà họ Hứa để nuôi một đám ăn bám nhà họ Tô.
Hứa Hi Ngôn đứng ở cửa phòng khách, nhìn Tô Nhụy ăn mặc như một phu nhân quý tộc, áo quần đẹp đẽ. Hai chân bà ta gác lên bàn trà, hơn nữa còn có một cô giúp việc đang quỳ dưới đất làm móng chân cho bà ta.
A, làm phu nhân nhà quyền quý thật là biết cách hưởng thụ cuộc sống.
Hứa Hi Ngôn bước vào, cười khẩy nói: "Ôi, tôi mới không về năm năm thôi mà có vài người đã làm gà rừng cắm lông khổng tước rồi nhỉ, thậm chí còn leo lên tới phượng hoàng rồi này!"
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng của cô, Tô Nhụy mới kinh ngạc quay đầu lại. Khi bà ta xác nhận rằng Hứa Hi Ngôn - người rời khỏi nhà năm năm trước thật sựđã trở về, sắc mặt lập tức thay đổi, tốc độ thay đổi thậm chí còn nhanh hơn cả tắc kè hoa đổi màu.
Bà ta rút chân lại, đứng lên, cười xòa nói: "Ôi ôi ôi, ai đã về thế này? Đây không phải là cô Hai nhà họ Hứa sao? Tô Cương, còn đứng đực ra đó làm gì? Còn không mau mời cô Hai vào đây."
"Tô Nhụy, bà bớt vờ vịt đi! Lúc nãy bà nói gì tôi đã nghe hết rồi. Không phải bà nói nhà họ Hứa chỉ có một cô Cả thôi sao? Tôi chỉ là một người ngoài, không cần đểýđến tôi. Bà tiếp tục làm móng của bàđi, tôi đi thăm ông nội."
Trong lòng Tô Nhụy rất ghét cô, ghét cái miệng không tha cho người khác của cô nhưng ngoài mặt bà ta vẫn nhẫn nhịn: "Ngôn Ngôn, xem con nói chuyện kìa, lúc nãy dì nói đùa thôi mà! Sao con lại là người ngoài được chứ…"
...