"Hả?"
Hứa Hi Ngôn không thể tin được, nếu có scandal với cô, anh không đểý gìđến chuyện cô sẽ kéo phẩm cách, hạ thấp đẳng cấp của mình hay sao?
"Yên tâm đi, nếu thật sự bị tung tin đồn thì tôi sẽ xử lí."
Hai mắt Hoắc Vân Thâm long lanh sáng ngời, nhìn cô chăm chú. Anh bảo cô cứ yên tâm, phía sau anh cóđoàn ê-kíp quan hệ xã hội của Công ty Vân Hải, chuyên giải quyết những chuyện thế này, không có sóng gió nào là không thểđè xuống.
"Ồ!"
Tại sao Hứa Hi Ngôn lại cảm thấy vụ scandal "vợ yêu" trong bệnh viện chẳng có dấu vết xử lí nào vậy?
Hoắc Vân Thâm nhìn thấy trên mặt cô vẫn còn vương chút ý cười, bèn quan tâm hỏi: "Cảnh Hi, hôm nay là ngày đầu tiên em đến đoàn phim "Hồng Tụ", em cảm thấy thế nào? Có cần tôi chào hỏi một tiếng với mấy người đạo diễn không?"
"Không không không, không cần đâu. Anh tuyệt đối đừng có chào hỏi gì hết. Bây giờ tôi cảm thấy rất tốt, hôm nay là ngày đầu tiên nhưng cũng rất thuận lợi."
Hứa Hi Ngôn vội vàng gạt suy nghĩ của anh đi, cô thật sự không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào từ anh, cũng không muốn dựa vào anh để nổi tiếng.
Hiện giờ, bên trong đoàn phim cũng chỉ có Hứa Tâm Nhu khá ghê tởm kia thôi, nhưng cô không sợ cô ta chút nào, cô hoàn toàn có thểứng phóđược.
Suốt dọc đường đi, hai người trò chuyện rất vui vẻ. Hôm nay Hoắc Vân Thâm đến đón Hứa Hi Ngôn chủ yếu là vì muốn chuyển đồ giúp cô.
Khi về tới chung cư Blueberrry, Hoắc Vân Thâm ở lại trong xe. Anh vốn định bảo Dịch Tiêu đi theo cô dọn đồ, thế nhưng Hứa Hi Ngôn lại từ chối: "Không cần đâu, đồđạc của tôi cũng không nhiều lắm, một mình tôi lấy làđược rồi."
Nói xong, cô chạy thẳng lên lầu. Thật ra cô không muốn cho đám người Dịch Tiêu đi theo là vì sợ bị Phương Tiểu Tranh nhìn thấy, lại không biết phải giải thích thế nào.
Hứa Hi Ngôn có chìa khoá nhà của Phương Tiểu Tranh, cô không gõ cửa mà mở luôn cửa rồi đổi giày đi vào nhà.
Vừa vào phòng khách, cô liền nghe thấy có vài tiếng động lạ vang lên trong phòng ngủ. Cô mới dựng tai lên nghe một chút mà mặt đãđỏ bừng như gấc.
Ối trời, hai vợ chồng son này đang ở nhà hăng hái chiến đấu giữa ban ngày ban mặt!
Có phải côđã về nhà không đúng lúc rồi không?
Hứa Hi Ngôn không muốn quấy nhiễu đến chuyện tốt của Phương Tiểu Tranh và Vương Đại Trí, bèn rón rén tiến vào một căn phòng khác. Sau khi dọn đồ của mình và Anh Bảo, cô lặng lẽ rời khỏi đây.
Âm thanh khiến người ta đỏ mặt vẫn còn tiếp tục vang lên trong căn phòng, Hứa Hi Ngôn định rời đi trước rồi sau này mới báo cho Phương Tiểu Tranh biết.
Không ngờ khi bánh vali lăn trên mặt sàn, ít nhiều gì nó cũng phát ra một số tiếng vang.
Ở trong phòng, Phương Tiểu Tranh hỏi: "Hình nhưở ngoài có tiếng gìđó."
Vương Đại Trí: "Không cóđâu! Đừng có quan tâm! Tranh Tử Tranh Tử, chúng ta tiếp tục..."
Có lẽ Phương Tiểu Tranh bị mắc bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế: "Đại Trí, em thật sựđã nghe thấy tiếng động, có khi nào có trộm vào nhà không? Hay là ra ngoài xem thử?"
Hứa Hi Ngôn: "..."
Thật sự cô rất phục cách suy nghĩ của Phương Tiểu Tranh, trong nhà rõ ràng có hai người, làm gì có tên trộm nào dám lẻn vào nhà người ta vào ban ngày?
Đương nhiên Vương Đại Trí không muốn lãng phí thời gian: "Không cần xem! Để nó trộm đi! Dù sao ở trong nhà này thứđáng giá nhất là em! Không trộm em làđược rồi!"
Hứa Hi Ngôn: "..."
Máơi, hai người này thật là, trước khi đi còn không quên đút cho cô một đống thức ăn cho chó nữa.
Hứa Hi Ngôn sâu sắc nhận ra chuyện mình dọn đi là sáng suốt cỡ nào, chứ nếu cứở lại đây, mỗi ngày đều nhìn bọn họân ái, cả người cô từ trong ra ngoài sẽ cảm thấy giày vò cỡ nào chứ?
Lúc đi xuống dưới lầu, Dịch Tiêu thấy côđi ra, anh ta lập tức bước lên nhận lấy hai cái vali lớn trong tay cô.
Hứa Hi Ngôn đi theo Dịch Tiêu quay lại xe RV, trở về chỗ ngồi bên cạnh Hoắc Vân Thâm.
Hoắc Vân Thâm thấy gò má của Hứa Hi Ngôn đỏửng như bị lửa đốt bèn giơ tay lên kiểm tra nhiệt độ trên trán cô: "Sao mặt của em lại đỏ như vậy chứ? Có bị sốt không?"
...