Hứa Hi Ngôn nhìn kỹ chiếc khuy măng sét. Nóđược chế tác vô cùng tinh xảo, có logo hình vòng cỏ, không nhìn ra được nơi sản xuất.
Cô nghĩ mãi vẫn không phát hiện ra được chuyện gì có liên quan đến thứ này, bèn gài khung ảnh lại rồi bỏ vào trong túi của mình.
Tiếp theo, cô tìm thêm ở kệ sách và trong hộc bàn nhưng cũng không kiếm được thứ gì có giá trị.
Hứa Hi Ngôn hơi hối hận vì năm năm trước, khi rời khỏi nhà họ Hứa, cô không nghĩđến chuyện tìm di vật của mẹ. Có lẽ những vật có giá trị mẹđều đãđểở nhà họ Hứa cả rồi.
Nhưng bây giờ cô làm gì có cơ hội đến đó nữa?
…
Tối hôm ấy, Hứa Hi Ngôn và Anh Bảo ở lại nhà họ Cảnh. Buổi tối Hứa Hi Ngôn nói chuyện với con gái, hỏi bé có thích nhà cụ ngoại không.
Nhóc con trả lời với vẻ rất hiển nhiên: "Thích ạ! Nhà cụ ngoại thật tốt, đẹp hơn chỗ chúng ta sống ở nước E nhiều, mà còn có vườn nữa. Bảo Bảo thích hoa và cá trong vườn nhà cụ ngoại lắm. Nhà cụ ngoại thật làđẹp, lại còn cóông hủ làm bạn với con nữa."
Trong những năm ở nước E, cô và con gái ở cùng cậu Cảnh Chiến Nam tại trụ sở Số I của Tập đoàn JS. Quả thật, nơi đó không đẹp bằng nhà họ Cảnh.
Hứa Hi Ngôn lại thử hỏi: "Vậy nếu như bắt đầu từ ngày mai cho con ở luôn nhà cụ ngoại, con cóđồng ý không?"
"Đồng ýạ!" Nhóc con nghĩ ngợi một chút rồi lại hỏi: "Nhưng mà dì Tranh Tử thì sao? Dìấy còn ở nhàđợi con, chúng con đã hẹn cùng nhau livestream rồi!"
"Ừm… Mẹ sẽ nói với dì Tranh Tử, nếu muốn livestream dìấy thì sẽđến đây tìm con. Ở nhà cụ ngoại cũng có thể livestream mà!" Hứa Hi Ngôn nói.
"Vậy còn bé Hi, mẹ thì sao? Mẹ cũng ở nhà cụ ngoại với Bảo Bảo chứ?"
Điều Anh Bảo quan tâm là vấn đề này. Từ nhỏ bé con vẫn luôn lớn lên bên cạnh Hứa Hi Ngôn, căn bản chưa bao giờ cách xa.
Hứa Hi Ngôn ôm nhóc con, nhè nhẹ vỗ lên cánh tay của bé rồi giải thích:
"Bé Hi không thểở nhà cụ ngoại được, nghe mẹ giải thích nhé. Bởi vì bắt đầu từ ngày mai bé Hi phải đi đóng phim kiếm tiền rồi nên sẽ rất bận rất bận ấy. Mặt khác, mẹ còn phải giúp Anh Bảo tìm một papi tốt nhất thế gian nữa. Cho nên mẹ không thểở nhà cụ ngoại với Anh Bảo được!"
Anh Bảo nghe mẹ nói xong, suy nghĩ kỹ một chút rồi đồng ý: "Bảo Bảo biết rồi, bé Hi cứ yên tâm! Bảo Bảo sẽ chăm sóc tốt cho mình, Bảo Bảo cũng sẽ vui vẻở lại nhà cụ ngoại. Lúc đóng phim bé Hi đừng để bị thương nữa, nếu không Bảo Bảo sẽđau lòng đấy ạ."
"Ừừ, mẹ sẽ bảo vệ tốt cho mình, đảm bảo không để mình bị thương nữa đâu."
"Dạ. Bảo Bảo muốn đi ngủ rồi, bé Hi ngủ ngon."
Nghe lời cam kết của cô, nhóc con cũng yên tâm. Béôm chặt mẹ mình, gương mặt nhỏ vùi trên hõm vai của Hứa Hi Ngôn rồi nhắm mắt lại. Trên mặt nhóc con tràn đầy vẻ quyến luyến với mẹ.
"Ngủ ngon, con ngoan."
Hứa Hi Ngôn cúi đầu hôn nhẹ lên trán con gái một cái lúc béđã ngủ say. Cô nhìn gương mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay của con gái mình, trong lòng ngập tràn tình yêu xen lẫn thương xót.
Người ta nói đầu óc của những đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân sẽ trưởng thành sớm hơn so với những đứa trẻ bình thường, câu này rất đúng. Có lẽ, Anh Bảo chính là ví dụ của sự trưởng thành sớm đó.
Cô bé mới bốn tuổi, tuy còn rất nhỏ nhưng đã rất hiểu chuyện. Khi thấy mẹ mình vất vả làm lụng, bé con sẽđau lòng, sẽ lo lắng cho cô như một bà cụ non vậy.
Thật ra Hứa Hi Ngôn hiểu con gái mình rất rõ. Cô bé cũng khao khát được giống như những bạn nhỏ khác, cóđược tình thương của ba, có một gia đình êm ấm hạnh phúc, mỗi tối khi ngủ có thể nằm giữa ba mẹ, nghe ba hoặc mẹ kể chuyện cổ tích.
Haiz…
Nhiều khi Hứa Hi Ngôn sẽ không kìm lòng được mà suy nghĩ, không biết mình có nên nói với Anh Bảo rằng đã tìm được papi của bé hay không?
Cô có nên để con bé biết rằng papi của bé cũng ở Bái Kinh vàở ngay bên cạnh bọn họ không?