Hứa Hi Ngôn trái một đấm phải một đá giống như chém dưa thái rau, động tác gọn gàng xử lý những người này, rất nhanh đã đánh ngã mấy người bảo vệ.
Sau khi cô nhân viên lễ tân phát hiện bảo vệ bị đánh ngã thì vội vàng gọi thêm người tới giúp.
Nhưng hôm nay bọn họ gặp phải Hứa Hi Ngôn xem như đã xui xẻo. Cô vặn cổ, bẻ cánh tay, tới một người đánh một người, tới hai người đánh cả hai.
Cũng không lâu lắm, trong đại sảnh tầng một đều là những người bảo vệ nằm kêu rên không ngừng.
Trời ơi, hôm nay bọn họ không phải gặp phần tử khủng bố nữa, mà là một nữ đạo tặc có sức chiến đấu khủng khiếp.
Cứu tôi với…
Cô lễ tân đã gọi điện thoại báo cảnh sát, đồng thời phát động hệ thống báo động của cả tòa nhà lớn.
U u... U u...
Hoắc Vân Thâm đang họp với các lãnh đạo cấp cao, bỗng nhiên nghe được trên đầu truyền đến tiếng cảnh báo. Đôi mắt anh tối lại, quay đầu nhìn về phía Dịch Tiêu.
Dịch Tiêu và tất cả quản lý cao cấp khác đều ngỡ ngàng, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Bình thường không có trường hợp đặc biệt khẩn cấp, nghiêm trọng thì họ không cho phép tùy ý phát động hệ thống báo động của toàn bộ tòa nhà.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Dịch Tiêu lập tức ra ngoài hỏi thăm tình hình, khoảng hai phút sau, vẻ mặt anh ta hốt hoảng trở về báo cáo.
Sau khi nghe báo cáo xong, sắc mặt Hoắc Vân Thâm lập tức biến đổi, cả người nhanh chóng bị bao phủ bởi một hơi lạnh, anh đứng phắt dậy, vội vàng rời khỏi phòng họp.Một đám quản lý cao cấp đều nghẹn họng, nhìn anh trân trối, không biết đã xảy ra chuyện gì mà Tổng Giám đốc nhà mình lại đột nhiên rời đi, hình như còn có vẻ rất tức giận?
...
Ở đại sảnh tầng một, trên mặt đất có không ít bảo vệ bị thương đang nằm, còn có hơn mười bảo vệ đang vây quanh Hứa Hi Ngôn.
Cùng lúc đó, bên ngoài cũng có mấy cảnh sát chạy tới, trong tay mỗi người đều cầm súng ống, bọn họ nhận được tin tức có phần tử khủng bố tấn công liền lập tức chạy đến.
Cảnh sát cộng thêm bảo vệ là mười mấy người bao vây xung quanh Hứa Hi Ngôn, đồng thời cầm súng chỉ vào cô.
"Không được nhúc nhích! Giơ tay lên!"
Hứa Hi Ngôn cuối cùng cũng thu tay lại, đánh cũng đánh mệt rồi, cô chưa từng nghĩ đến, muốn gặp Hoắc Vân Thâm một lần lại khó như vậy.
Còn gọi cả cảnh sát tới. Sau khi những cảnh sát kia xem qua hiện trường, đã loại bỏ nghi ngờ Hứa Hi Ngôn là phần tử khủng bố, bảo cô giơ tay đầu hàng.
"Bắt cô ta lại!"
Hứa Hi Ngôn không hề động đậy, có hai cảnh sát tiến lên định bắt cô.
Đúng lúc này, phía sau vang lên một tiếng quát lạnh lùng: "Dừng tay! Ai dám động tới cô ấy?"
Tất cả mọi người bị giọng nói này làm cho chấn động, đồng thời quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy người đàn ông cao lớn dũng mãnh đi cùng trợ lý và vệ sĩ xuất hiện.
Người đàn ông này tỏa ra hơi thở lạnh lùng, đôi mắt hoa đào thẫm lại, đầy vẻ tức giận, giống hệt như ma vương từ địa ngục tới, không có chút tình người.
Đám bảo vệ nhận ra đó là Tổng Giám đốc của mình, mỗi người đều lộ ra vẻ khiêm nhường kính nể, e sợ.
"Tổng Giám đốc tới."
"Tổng Giám đốc Hoắc..."
Hoắc Vân Thâm nhìn không chớp mắt, đi thẳng tới bên cạnh Hứa Hi Ngôn, khẽ hỏi: "Vợ à, sao em lại tới đây? Sao không cho người thông báo một tiếng?"
Anh hoàn toàn không ngờ hôm nay Hứa Hi Ngôn lại chủ động đến công ty tìm mình, cũng không biết đã xảy ra hiểu lầm gì khiến cô phải ra tay giáo huấn những người bảo vệ này, đồng thời còn khiến cảnh sát cũng tới.
Dịch Tiêu vội vàng giải thích với cảnh sát, những người cảnh sát kia nhanh chóng rời khỏi tòa nhà.
Đám bảo vệ xung quanh nhìn thấy Tổng Giám đốc của mình dịu dàng với "nữ phần tử khủng bố", đồng thời thân thiết gọi cô là "vợ", tất cả mọi người chấn động, ngỡ ngàng, kinh ngạc tới mức miệng mở lớn, có thể bỏ lọt cả một quả trứng gà.
Vợ của Tổng Giám đốc đại nhân không phải là phu nhân tổng giám đốc sao?