Hoắc Vân Thâm không nói thêm gì, chỉ mạnh mẽ lật người lại rồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, nghiêm túc giải thích: "Vợ, xin em hãy tin tưởng tình cảm của anh, nếu như anh và Đường Thời Tuyết có thể ở bên nhau thì anh có còn độc thân tới giờ hay không? Anh thề với em, cho dù có ai quay về cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta. Bạn gái, bà xã, phu nhân, vợ… của Hoắc Vân Thâm anh chỉ có một, đó chính là em."
"Vậy à? Nếu như Đường Thời Tuyết trở về, muốn cạnh tranh công bằng với em thì phải làm sao đây? Anh tài giỏi như vậy, sao cô ta có thể dễ dàng từ bỏ anh được?"
Hứa Hi Ngôn nghe xong lời anh nói, lập tức không tức giận nữa, thật ra cô cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, chỉ là cô không tự kiềm chế được mình thôi.
Một khi đã yêu, con người sẽ trở nên cực kỳ nhạy cảm, một chuyện bé xíu thôi cũng có thể làm lớn lên, từ đó dẫn đến mâu thuẫn.
"Sẽ không đâu, anh vẫn luôn xem cô ấy như em gái mình. Hơn nữa, anh đã mắc phải một loại bệnh nan y rồi, bệnh đó có tên là "rời khỏi Cảnh Hi chắc chắn sẽ chết", anh có chữa cả đời cũng không chữa khỏi được, chỉ có em, em mới là thuốc của anh."
Không thể không nói, miệng của người đàn ông này rất biết cách dỗ dành người khác, lời đường mật của anh có thể trấn an lòng cô trong phút chốc.
Cô đã không thấy tức giận nữa mà ngược lại trong lòng còn thấy vô cùng mãn nguyện.
Chỉ cần anh quan tâm cô, trân trọng cô, những người khác có như thế nào cũng đâu liên quan đến cô, không phải sao?"
"Dẻo miệng!"
Hứa Hi Ngôn dùng tay chọc vào đầu anh.
"Không, không, không, ngoại trừ dẻo miệng, anh còn giỏi cái khác nữa cơ." Hoắc Vân Thâm nói xong, dùng tay giữ lấy ót của cô, mạnh mẽ hôn lên môi cô.
Hứa Hi Ngôn bị ép buộc nhận lấy nụ hôn của anh, cơ thể sắp không chịu được nữa, cô dùng sức đẩy anh ra, thở hổn hển nói: "Này này, bị con gái bắt gặp thì phải làm sao đây?"
"Không sao đâu, Anh Đào ngủ rồi."
Hoắc Vân Thâm không cho cô cơ hôi từ chối, anh vươn tay ra, "xoạt" một cái, gạt hết mọi thứ trên bàn xuống, sau đó trực tiếp đè cô dưới thân.
"A… lạnh quá…"
Lưng Hứa Hi Ngôn dính lấy mặt bàn bằng đá lưu ly, cảm giác lạnh lẽo trên da khiến tế bào trong người cô không chịu được mà run lên.
Hoắc Vân Thâm sợ cô bị lạnh, nhanh chóng bế cô lên, ôm cô đến ghế sofa.Trải qua một đêm gần gũi thân mật, tình cảm giữa hai người lại bền vững hơn rất nhiều. Sáng ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Hoắc Vân Thâm giao Anh Bảo cho Diệp Tầm, sau đó nói với Hứa Hi Ngôn: "Lát nữa, chúng ta cùng nhau đến chỗ này."
"Chúng ta đi đâu cơ?"
Hứa Hi Ngôn không biết rõ anh muốn đưa cô đi đến chỗ nào, tò mò hỏi.
"Đi rồi em sẽ biết thôi, anh đi lấy xe trước, đợi tin nhắn của anh."
Hoắc Vân Thâm ra vẻ bí ẩn, hôn lên trán của Hứa Hi Ngôn, sau đó mới ra khỏi cửa.
Hứa Hi Ngôn đang mặc một cái áo phông hình bò con, cực kỳ thoải mái, nhưng cô nghĩ lại một chút, lát nữa có thể phải đi dạo phố hẹn hò gì đó với anh, cho nên cô lại trở lên lầu, thay đổi quần áo.
Hứa Hi Ngôn nhận được tin nhắn của Hoắc Vân Thâm, cô cầm theo một chiếc túi xách nhỏ rồi ra ngoài.
Hoắc Vân Thâm đang ngồi trong xe thể thao cool ngầu, lơ đãng liếc mắt nhìn, anh nhìn thấy một cô gái có dáng người yểu điệu đi ra từ trong nhà, quả thực trong giây lát, anh không thể nhận ra đó là Hứa Hi Ngôn.
Lúc anh nhìn lại lần nữa, vẻ đẹp của cô khiến cho anh thật sự kinh ngạc.
Cô gái nhỏ của anh đã thay bộ quần áo khác, lúc này cô đang mặc một chiếc váy liền màu vàng nhạt, viền váy là màu trắng ngà, phía trên váy là lớp ren thêu hình bông hoa, vải may vừa nhẹ vừa mỏng, nhẹ nhàng uyển chuyển.
Cô còn trang điểm rất nhẹ, tóc buộc một nửa sau đầu, cơ thể hình đồng hồ cát, eo thon còn không bằng một vòng tay, nhìn gợi cảm quyến rũ giống như nữ thần mặt trăng trong thần thoại Hy Lạp vậy.