Anh Bảo nhìn thấy ba hôn mẹ, liền vui vẻ vỗ vỗ đôi tay nhỏ bé, chạy vòng vòng xung quanh hai người lớn, vừa chạy vừa nói: "Oa oa… mẹ sắp sinh em trai rồi… con sắp có em trai rồi…"
"…"
Hai má Hứa Hi Ngôn đỏ bừng lên, trừng mắt liếc nhìn Hoắc Vân Thâm một cái: "Tại anh cả đấy, nhìn con gái bây giờ đi, lúc nào cũng nói đến chuyện này."
"Anh thấy sinh một đứa em trai cho con bé cũng tốt mà, hay là chúng ta sinh một đứa nữa đi?"
Hoắc Vân Thâm có dự định này, anh muốn sinh thêm một đứa con nữa, để trải nghiệm cảm giác làm ba từ lúc đầu.
Nhưng hiện tại Hứa Hi Ngôn không có dự định sinh thêm con, khó khăn lắm Hoắc Vân Thâm mới đứng lên được, cô còn muốn trải qua thế giới hai người với anh thêm vài ngày nữa.
"Em mới không thèm sinh con với anh."
Hứa Hi Ngôn vểnh môi lên, trốn khỏi lồng ngực nóng như lửa của anh, kéo dây diều chạy ra xa.
Hoắc Vân Thâm bước từng bước dài, cười đuổi theo, chạy được hai ba bước đã bắt được cô, ấn cô xuống bãi cỏ.
Hai tay anh chọc vào eo cô, hỏi: "Nói, em không muốn sinh con với anh, em muốn sinh con với ai, nói thật đi."
"A ha ha ha…" Hứa Hi Ngôn bị chọc đến mức cười không dừng được, chỉ có thể xin tha: "Đừng chọc em nữa, em nói em nói, em chỉ muốn sinh con với anh, thế được chưa?"
"Trông có vẻ rất miễn cưỡng."
Hoắc Vân Thâm ôm cô vào lòng, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ nhìn chằm chằm vào cô, tràn đầy tình cảm.
"Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng, những gì em nói đều là thật cả, đó lời từ tận đáy lòng, vô cùng chân thành." Hứa Hi Ngôn giơ ngón tay lên thề, chứng tỏ mình hoàn toàn không bị ép buộc.
"Vậy thì được, đêm nay anh xem biểu hiện của em."
Hai tay Hoắc Vân Thâm đang đặt trên eo của cô hơi hơi siết chặt lại, ám chỉ cực kỳ rõ ràng.
Hứa Hi Ngôn trốn không khỏi sự ngọt ngào tình cảm của anh, hai người nằm trên bãi cỏ, nồng nàn nhìn nhau.
Anh Bảo vui vẻ chạy nhảy vòng quanh bọn họ, không ngừng cười khúc khích.
Cô bé nhìn cảnh tượng cha và mẹ mình ở bên nhau thân mật gắn bó, cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Đúng lúc Hoắc Vân Thâm không nhịn được lại muốn hôn cô thêm lần nữa, bỗng nhiên Anh Bảo chạy tới, nhào thẳng lên người bọn họ.
"Papi, mommy, cục cưng cũng muốn ôm ôm…"
"Được rồi, ôm thì ôm." Hai người lớn bị bắt dừng toàn bộ suy nghĩ kỳ lạ lại, ôm cô bé vào trong lòng, đồng thời hôn lên chiếc má phúng phính một cái.
Anh Bảo ở giữa cha và mẹ, xoay người nằm sấp trên mặt cỏ, hai tay chống cằm, chân nhỏ giơ lên, lắc qua lắc lại.
Bỗng nhiên, cô bé chỉ vào cánh diều rồi nói: "Papi, mommy, không ổn rồi, diều của cục cưng rơi xuống rồi."
Hai người cùng đứng lên nhìn xem, nhìn thấy con diều bay rất cao đang nhanh chóng rơi xuống.
"Không sao, papi đi thu dây."
Hoắc Vân Thâm nhặt cuộn dây diều nằm trên mặt đất lên, bắt đầu nhanh tay thu dây lại.
Đợi anh cuộn xong cuộn dây rồi, Hứa Hi Ngôn cướp lấy, nói: "Nhìn em này, lần này để em thả, em chắc chắn có thể làm cánh diều này bay cao hơn lúc nãy."
"Được đó được đó, mommy thả diều nhanh đi." Anh Bảo vui vẻ thúc giục.
Hứa Hi Ngôn bắt đầu chạy lấy đà để thả diều, Hoắc Vân Thâm để con gái ngồi lên vai của mình, sau đó đưa cô bé đuổi theo diều.
Không biết là do người thầy Hoắc Vân Thâm này vừa rồi dạy dỗ không nghiêm túc hay là người học trò Hứa Hi Ngôn không chú tâm học, diều trong tay cô không thể bay lên được, bay một lát đến giữa chừng, quay vài vòng rồi rơi xuống.
Cô không tin, không có chuyện gì có thể làm khó được cô, huống chi chỉ là một con diều nhỏ bé này thôi.
"Mommy, diều mẹ thả thấp quá đi, cục cưng sắp bắt được rồi."
Anh Bảo hưng phấn khua khua hai tay nhỏ bé, chạy theo bắt lấy cánh diều.
Hứa Hi Ngôn mệt mỏi đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, cô nhìn qua thì thấy diều đâu có khó thả đâu, nhưng mà sao muốn để diều bay cao lại khó đến mức đó chứ?