"Nhà trẻ không tốt."
Anh Bảo suy nghĩ một hồi, trong lòng vẫn kháng cự.
Chỉ cần nghĩ đến những gì đã trải qua tại nhà trẻ ở nước E là trong lòng cô bé liền sinh ra cảm giác chống đối với nhà trẻ.
"Không đâu, nhà trẻ của bọn em chơi vui lắm! Mỗi ngày bọn em đều chơi rất nhiều trò chơi thú vị, còn có bánh ngọt nhỏ để ăn." Nữu Nữu tự hào nói.
Một cô bé khác tiếp lời: "Đúng vậy đúng vậy, bọn em còn học làm thủ công và vẽ tranh nữa. Nữu Nữu, chúng ta cùng chơi trò người gỗ đi!"
Ngay sau đó, Nữu Nữu đi chơi cùng mấy người bạn học chung nhà trẻ đó.
Anh Bảo ngồi ở trên cầu trượt, nhìn chằm chằm bọn họ nô đùa cùng nhau, trong lòng hâm mộ không thôi.
Sự khác biệt giữa đi nhà trẻ và không đi nhà trẻ rất nhanh đã thể hiện ra. Nữu Nữu và mấy bạn nhỏ khác đều có thể hát những bài hát thiếu nhi ở trong nhà trẻ, nhảy cùng một bài, chơi cùng một trò chơi. Lúc bọn họ nói chuyện về nhà trẻ, Anh Bảo hoàn toàn không thể chen miệng vào.
Hoắc Vân Thâm họp xong, đến xem con gái mới phát hiện một mình con bé lẻ loi ngồi trên xích đu, không chơi cùng những bạn khác.
"Anh Đào, mau đến chỗ ba nào."
Anh Bảo thấy ba gọi mình, lập tức xuống khỏi xích đu, chạy tới rồi nhào vào lòng ba mình, ôm lấy Hoắc Vân Thâm.
"Papi..."
Ngay cả giọng nói cũng tràn đầy tủi thân. Hoắc Vân Thâm không biết cô bé bị làm sao, kiên nhẫn hỏi: "Sao vậy Anh Đào? Sao con không chơi cùng những bạn khác?"
Anh Bảo lắc đầu, tủi thân đến mức nước mắt lưng tròng, còn chưa lên tiếng mà nước mắt đã lã chã rơi xuống.
Hoắc Vân Thâm ôm con vào lòng, đưa cô bé trở về phòng làm việc. Anh đóng cửa lại cẩn thận rồi hỏi: "Nói cho ba biết, rốt cuộc làm sao? Có người bắt nạt con à?"
"Không có..." Anh Bảo lắc đầu, dùng mu bàn tay mũm mĩm dụi mắt, chu miệng nói: "Bọn họ đều ở nhà trẻ, bọn họ chơi với nhau, không chơi với con."
Ồ, là bởi vì Anh Bảo không đi nhà trẻ, cho nên không thể hòa đồng cùng với những bạn nhỏ khác sao?
Hoắc Vân Thâm nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của con gái, trong lòng yêu thương không thôi. Anh không hi vọng con gái mình bị cô lập lẻ loi.
Anh hi vọng con bé cũng được giống như những đứa trẻ cùng tuổi khác, có một tuổi thơ không lo nghĩ, hồn nhiên vui vẻ.
Anh không biết trình độ giáo dục mầm non mà Anh Bảo tiếp nhận ở nước ngoài như thế nào, nhưng ít ra ở trong nước, một đứa trẻ lớn như bé thì tháng Chín này tựu trường sẽ lên lớp Chồi ở nhà trẻ. Có lẽ chỉ có để Anh Bảo tiếp nhận giáo dục trong nước, bước vào sân trường mới có thể giúp con bé hòa nhập với xã hội và cuộc sống tốt hơn, mới có thể kết thêm nhiều bạn mới.
Vì vậy, Hoắc Vân Thâm bàn với con gái: "Anh Đào, chúng ta cũng đến nhà trẻ có được không? Như vậy có thể trở thành bạn tốt với những đứa trẻ khác, có thể vui đùa cùng nhau, con cảm thấy thế nào?"
"Không muốn, con không muốn đi nhà trẻ."
Anh Bảo không ngừng lắc đầu, mặt đầy vẻ không vui.
Cô bé không hề muốn đi nhà trẻ, một chút cũng không muốn.
"Tại sao vậy? Đi học không tốt sao?"
Hoắc Vân Thâm tò mò tại sao bé con lại kháng cự nhà trẻ như vậy?
"Không tốt, nhà trẻ có dì xấu xa bắt nạt con, con không muốn đi."
Anh Bảo trở nên chống đối, nóng nảy.
Cô bé nhào vào lòng ba, ôm chặt ba mình.
Nghe con nói xong, Hoắc Vân Thâm vô cùng kinh ngạc. Chẳng lẽ Anh Bảo đã từng bị tổn thương ở trong nhà trẻ?
"Được rồi đừng sợ, có ba ở đây, ba sẽ bắt dì xấu xa lại, không để cho bọn họ bắt nạt Anh Đào nữa."
Hoắc Vân Thâm vỗ về con gái. Anh đưa con vào văn phòng, chuẩn bị cho cô bé rất nhiều bánh ngọt và đồ uống ngon miệng.