Đây là căn phòng công chúa mà Hoắc Vân Thâm tỉ mỉ chuẩn bị cho Anh Bảo. Cả phòng sơn màu hồng phấn ấm áp, phối hợp cùng với những đồ dùng nội thất khác.
Trần nhà được trang trí đặc biệt, gắn đầy đèn ngủ ngôi sao kiểu dáng lớn nhỏ. Chỉ cần mở đèn này lên là sẽ có thể trông thấy một bầu trời đầy sao.
Từ hình vẽ chuột Mickey ở trên giường đến cách trang trí đèn rồi giá sách ngập tràn sách truyện thiếu nhi đủ màu sắc, mỗi một đồ chơi và đồ vật ở đây đều do Hoắc Vân Thâm tỉ mỉ lựa chọn.
Sau khi Anh Bảo đi vào, cô bé kinh ngạc đến há hốc miệng.
Wow, căn phòng này đẹp quá đi mất!
Là ảnh chuột Mickey và màu sắc mà cô bé thích nhất.
Có thể nói, đây chính là căn phòng đẹp nhất mà cô nhóc từng thấy, chắc chỉ có công chúa xinh đẹp nhất mới có thể ở thôi?
"Wow, đẹp giống như phòng của công chúa trong truyện cổ tích vậy! Bảo Bảo rất thích nơi này!"
Anh Bảo đi dạo trong phòng một vòng, vui vẻ nhảy nhót: "Papi, Bảo Bảo thật sự có thể ở trong gian phòng xinh đẹp này sao?"
"Ừ." Hoắc Vân Thâm cười gật đầu. Anh chạm vào chiếc mũi nhỏ của cô nhóc, cưng chiều nói: "Căn phòng này được đặc biệt chuẩn bị cho tiểu công chúa xinh đẹp của ba đấy."
"Oh yeah, papi vạn tuế."
Anh Bảo hôn lên gương mặt Hoắc Vân Thâm một cái, sau đó vui vẻ chạy về phía giường, cởi giày ra, ôm lấy gấu bông chơi đùa vui vẻ.
Nhìn thấy dáng vẻ thỏa mãn hạnh phúc của con gái, trái tim Hoắc Vân Thâm tựa như được hòa tan. Chỉ cần nghĩ đến việc bốn năm qua, cô bé thiếu mất tình thương của cha, Hoắc Vân Thâm liền muốn dành tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới này cho con gái.
Buổi tối, Hứa Hi Ngôn nấu cơm, một nhà ba người ngồi quây quần bên bàn dùng cơm.
Có cha và mẹ cùng ngồi gắp thức ăn cho mình, Anh Bảo vô cùng vui vẻ. Tay cô bé cầm chiếc muỗng nhỏ, ăn từng miếng vô cùng ngon miệng.
Cô bé vừa ăn vừa không quên nói: "Bảo Bảo hi vọng tối nay có thể ngủ cùng papi và mami, nghe papi kể chuyện xưa."
"Ừ, được, đồng ý với con."
Hoắc Vân Thâm gật đầu. Anh cảm thấy con gái mình yêu cầu quá thấp rồi, thực sự là một đứa nhỏ dễ thỏa mãn.
Sau khi ăn cơm và tắm rửa xong, cuối cùng một nhà ba người cũng nằm trên giường.
Bên trái là cha, bên phải là mẹ, Anh Bảo nằm giữa. Cô bé cảm thấy ngập tràn hạnh phúc, cười đến vô cùng vui vẻ. Cô bé rất muốn nói cho các bạn nhỏ trên toàn thế giới biết rằng, cô bé không phải con hoang, cô bé có papi và mami, cô bé có nhà.
Chuyện xưa đã xong, Hoắc Vân Thâm phát hiện Anh Bảo đã ngủ. Cho dù ngủ thiếp đi, trên mặt cô bé vẫn hiện lên nụ cười, hai lúm đồng tiền cũng lộ ra.
Dường như không chỉ có người bạn nhỏ ngủ, mà người bạn lớn cũng ngủ mất.
Nhìn hai người một lớn một nhỏ ngủ vô cùng ngọt ngào, lúm đồng tiền đẹp đẽ trên gương mặt của Hoắc Vân Thâm cũng hiện ra, trái tim cũng được lấp đầy, trở nên hoàn chỉnh.
Có Hứa Hi Ngôn và con gái bên cạnh, anh tựa như có cả thế giới.
Một người là công chúa lớn, một người là công chúa nhỏ của anh, cả hai công chúa đều là bảo bối mà anh trân trọng nhất.
Anh nâng người dậy, hôn lên trán của công chúa nhỏ, lại hôn lên môi công chúa lớn, sau đó tắt đèn, nằm xuống cùng với hai người.
Anh nhắm mắt lại, đuổi theo hai người trong giấc mộng đẹp.
...
Một ngày mới.
Anh Bảo vừa mở mắt, phát hiện mình vẫn ngủ cùng cha và mẹ thì cảm thấy thật sự vô cùng hạnh phúc.
Cô bé nghiêng đầu, hôn bên trái một cái rồi lại hôn bên phải một cái, sau đó tự mình cười đến vui vẻ.
Chỉ chốc lát, hai người lớn cũng tỉnh. Họ cùng hôn lên gò má cô bé, đồng thời ân cần chào hỏi: "Chào buổi sáng, bảo bối."