Editor: Nguyetmai
Nếu như anh không đoán nhầm thì người khiến Hứa Hi Ngôn đau lòng lo lắng chắc chắn là người mẹ không coi ai ra gì của anh.
Không cần nghĩ cũng có thể đoán được có lẽ mẹ anh đã nói với cô mấy lời đại loại như nhà họ Hoắc sẽ đòi lại quyền nuôi dưỡng con.
Sao mẹ anh có thể nói những lời như thế chứ?
Cho dù Anh Bảo có là máu mủ của nhà họ Hoắc thì bọn họ cũng không thể cưỡng ép chia cắt hai mẹ con cô được.
"Cảnh Hi, có phải mẹ anh là tìm em nói gì rồi không?"
Hứa Hi Ngôn không lên tiếng, chỉ âm thầm rơi nước mắt, đồng thời gật đầu.
Hoắc Vân Thâm không hi vọng mẹ của mình ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người, anh lại gần nói: "Cảnh Hi, bất luận mẹ anh đã nói gì, em cũng đừng để trong lòng. Nếu như mẹ nói những lời như đòi quyền giám hộ con thì em cũng đừng sợ hãi, anh sẽ không để bất kỳ ai chia cắt em và Anh Bảo đâu."
"Anh nói thật không? Nếu mẹ anh thật sự kiện để đòi con bé thì em phải làm sao?"
"Sẽ không đâu, anh sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu."
Hoắc Vân Thâm lấy khăn tay lau đi nước mắt trên mặt cô, an ủi: "Cho dù là ai muốn cướp con gái đi thì đều phải bước qua xác anh trước."
Có lời bảo đảm của anh, Hứa Hi Ngôn được an ủi phần nào, tim cũng trở về lại với lồng ngực của mình rồi.
Nhưng còn vài chuyện, cô vẫn muốn âm thầm tìm hiểu rõ ràng, chẳng hạn như rốt cuộc trong lòng Hoắc Vân Thâm cô quan trọng đến chừng nào?
"Em biết anh sẽ không chia cắt em và Anh Bảo, nhưng dù sao Anh Bảo cũng là máu mủ của nhà họ Hoắc, sớm muộn gì con bé cũng phải trở về nhà họ Hoắc. Nếu thật sự có ngày đó thì em có cách gì để ngăn cản đâu chứ? Hơn nữa, mẹ anh nói chúng ta có thể là anh em cùng cha khác mẹ, em..."
"Cái gì? Anh em cùng cha khác mẹ?"
Hoắc Vân Thâm thật sự kinh ngạc với mẹ mình, để chia rẽ anh và Hứa Hi Ngôn lại nghĩ ra loại lý do cẩu huyết này, thật khiến người ta giận không biết xả đâu cho hết: "Em đừng có nghe mẹ nói bừa, đúng là nói không có căn cứ mà."
"Bà ấy đưa cho em xem ảnh của ba anh và mẹ em năm đó."
Hứa Hi Ngôn nói quan hệ của mẹ mình và cha của Hoắc Vân Thâm cho anh biết. Cuối cùng anh cũng đã biết, thì ra tình đầu trong lòng ba anh chính là mẹ của Hứa Hi Ngôn.
"Không thể. Chúng ta chẳng có quan hệ máu mủ gì cả. Năm đó xảy ra scandal ba anh ngoại tình, tuy rằng scandal đã được ém xuống nhưng mẹ anh chính là vì chuyện đó mới đem theo anh bỏ nhà ra đi. Sau này, chính miệng anh hỏi ba thì mới biết ông bị người khác hãm hại, ông ấy không hề phát sinh quan hệ ngoài luồng gì với người khác cả. Vì vậy, hoàn toàn không hề tồn tại con trai riêng con gái riêng gì."
Thì ra là như vậy!
Sau khi nghe anh giải thích, cuối cùng Hứa Hi Ngôn đã hiểu rằng những scandal năm đó mà mẹ cô hứng chịu chắc chắn là do Hứa Tấn Sơn ác ý bày ra.
"Đều tại Hứa Tấn Sơn, nếu không phải vì ông ta, năm đó mẹ em cũng sẽ không chết." Hứa Hi Ngôn oán hận nói.
"Yên tâm, anh sẽ không tha cho Hứa Tấn Sơn đâu. Anh nhất định sẽ giúp em trả mối thù này!"
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm kiên định nói, mấy năm trước là do anh nhìn người không rõ nên đã nối giáo cho giặc.
Bây giờ anh đã nhìn rõ bộ mặt thật của mấy người kia, sẽ không để bọn họ tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nữa.
Anh có thể nâng bọn họ lên đỉnh thì cũng có thể đày bọn họ xuống đáy cùng của địa ngục.
Hiện tại Hoắc Vân Thâm đã giữ được vợ con nên mục tiêu tiếp theo chính là giúp Hứa Hi Ngôn báo thù rửa hận, giúp cô thực hiện tâm nguyện của mình.
"Được, em đợi xem kết cục của bọn họ."
Có sự giúp đỡ của Hoắc Vân Thâm, Hứa Hi Ngôn cảm thấy bản thân mình mạnh lên rất nhiều.
Vốn dĩ cô nghĩ khả năng để lật đổ bọn người Hứa Tấn Sơn và Sở Vũ Hách còn xa vời vợi. Nhưng bây giờ với sự giúp sức của Hoắc Vân Thâm thì đoán chừng ngày báo thù không xa nữa rồi.
"Được rồi, đừng nghĩ đến những chuyện không vui nữa. Em chỉ cần nhớ rằng em là mẹ của con gái, cho dù con gái về nhà họ Hoắc thì em cũng sẽ cùng về với con."