Editor: Nguyetmai
"Sao có thể thế được? Anh không chê bai thân phận của em là em đã cảm kích lắm rồi."
Ở bên cạnh anh, Hứa Hi Ngôn thường có cảm giác lo sợ mình không xứng với anh.
Cô hi vọng mình càng ngày càng tốt hơn, càng mạnh mẽ hơn để có đủ tư cách sánh vai cùng anh.
"Không, em đã hoàn hảo lắm rồi, trong lòng anh, em là người phụ nữ lương thiện tử tế nhất trên đời. Gặp được em là điều may mắn nhất đời anh!"
Anh giơ tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy mặt của cô, dường như muốn nhìn thật kỹ diện mạo của cô, cả đời khắc sâu trong tim mình.
"Em cũng vậy."
Gặp được anh cũng là điều may mắn nhất đời em!
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt họ chỉ có đối phương.
Giờ khắc này, căn phòng bệnh đầy ắp tình yêu và sự dịu dàng.
Trong lúc chăm sóc con gái, mỗi lúc rảnh rỗi hai người lại nhỏ tiếng nói chuyện với nhau, thời gian cứ thế trôi qua từng chút. Mãi cho đến khi tiếng non nớt của bé con cất lên: "Mommy... Papi..."
Hai người Hứa Hi Ngôn và Hoắc Vân Thâm đều giật mình, cùng ngẩng đầu nhìn thì thấy bé con trên giường bệnh đã tỉnh.
Sau khi ngủ một giấc, bây giờ cô bé đã tỉnh táo hơn nhiều, sắc mặt cũng không còn nhợt nhạt như trước nữa, đôi mắt đen tròn như trái nho đảo tròn nhìn gương mặt của hai người lớn.
Có thể vừa mở mắt ra là nhìn thấy cha mẹ, thật hạnh phúc!
Hoắc Vân Thâm chợt nghe thấy con gái gọi "papi", vừa bất ngờ vừa vui mừng không thể nói thành lời, hỏi Hứa Hi Ngôn: "Vừa nãy có phải con bé lại gọi anh là papi rồi không?" "Ừm, là gọi anh đó."
Hứa Hi Ngôn cười, đứng dậy đi sang, kiểm tra tình hình của con gái: "Con yêu, con tỉnh rồi sao?"
Anh Bảo gật đầu.
Hoắc Vân Thâm cũng lăn xe đi tới, dè dặt gọi một tiếng: "Anh Đào."
Anh Bảo chớp mắt, nhìn Hoắc Vân Thâm một lúc rồi gọi: "Papi..."
Anh Đào thật sự gọi mình là papi!
Vốn dĩ anh nghĩ cô nhóc sẽ tiếp tục xa lánh mình, anh còn đang đau đầu nghĩ cách làm sao mới lấy lại được hình tượng của mình trong lòng con gái. Bây giờ anh mới nhận ra, con gái của mình thật sự hiểu chuyện hơn những đứa trẻ cùng độ tuổi rất nhiều, hiểu được nỗi khổ tâm của người lớn.
"Anh Đào, papi rất vui. Có thể có được một cô con gái ngoan ngoãn khéo léo lại đáng yêu như con, papi thật sự quá may mắn rồi." Hoắc Vân Thâm cảm động đến đỏ cả hốc mắt, trong lòng hơi thoáng chút xót xa. Việc có thể một lần nữa được nghe con gái gọi mình là papi thật sự khiến anh rất vui.
Anh Bảo giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm của mình ra, Hoắc Vân Thâm nắm bàn tay của cô bé trong tay mình, hai cha con nắm chặt tay nhau.
Anh Bảo cong mày cười: "Papi, Bảo Bảo cũng thật may mắn, vừa nãy Bảo Bảo mơ gặp ba đó."
"Vậy sao? Con mơ gì vậy?"
"Bảo Bảo mơ thấy papi có thể đi lại được, papi đang cùng Bảo Bảo thả diều ạ."
Đến mơ con gái cũng muốn thả diều cùng với anh, có thể thấy cô bé thiếu thốn tình cha như thế nào.
Hoắc Vân Thâm chua xót chớp mắt, hứa với cô bé: "Được, đợi lúc Anh Đào xuất viện về nhà, papi sẽ cùng con đi thả diều."
Anh Bảo nghe vậy rất vui mừng, nhưng nghĩ đến papi còn ngồi xe lăn lại lo lắng hỏi: "Nhưng papi ngồi xe lăn không thể chạy để cho diều bay lên được đâu!"
"Có thể. Papi đã tập đi được rồi, sau này không cần phải ngồi xe lăn nữa."
"Thật tốt quá." Vì muốn nhanh chóng cùng papi chơi thả diều, bàn tay nhỏ bé của Anh Bảo nắm lấy gấu áo của mẹ cầu xin: "Mommy, Bảo Bảo đã khỏe rồi, Bảo Bảo có thể xuất viện rồi."
Hứa Hi Ngôn sờ gương mặt nhỏ của con gái, khuyên: "Tạm thời vẫn chưa được đâu, vết thương trên đầu con vẫn chưa khỏi, vẫn phải tiếp tục chữa trị ở bệnh viện. Đợi lúc nào chú bác sĩ nói con có thể xuất viện thì con mới được về nhà."
"Ồ."
Anh Bảo mân mê cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng hơi buồn. Còn phải ở bệnh viện, còn phải ở bệnh viện bao lâu nữa đây, thật là nhàm chán!