Editor: Nguyetmai
"Con có nghe ngóng nhưng không nghe được gì. Nhưng con đoán chắc rằng đó là một người phụ nữ cực kỳ ưu tú."
Hoắc Tam Nghiên cười tủm tỉm đáp lại. Cô đã biết thân phận của đứa trẻ rồi, cũng biết được mẹ của cô bé là Cảnh Hi, nhưng Cảnh Hi mong cô tạm thời đừng nói chuyện này cho người nhà, cho nên cô chỉ có thể giả vờ không biết thôi.
"Ừm, chắc chắn là như vậy."
Trần Vân Lộ nghĩ một lúc, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó: "Này? Con nói xem, có khi nào người đó là Đường Thời Tuyết không? Con xem, đứa nhỏ này nhiều tài năng như vậy, tám phần là con của Thời Tuyết và em trai con rồi."
"Sao có thể thế được?"
Hoắc Tam Nghiên thấy mẹ của mình thật sự có trí tưởng tượng rất phong phú, sao chuyện gì bà cũng có thể liên hệ đến Đường Thời Tuyết được nhỉ?
Trần Vân Lộ càng nghĩ càng cảm thấy đúng: "Mẹ thấy có khả năng lớn là con bé đấy, nếu như lúc trước ba mẹ không phản đối, đoán chừng bọn chúng đã ở cạnh nhau rồi. Nói không chừng bọn chúng vẫn luôn âm thầm qua lại nhỉ? Con đi nghe ngóng xem xem gần đây Đường Thời Tuyết đang làm gì đi."
"Không cần nghe ngóng gì đâu, mẹ. Con biết cô gái Đường Thời Tuyết mà mẹ nói đến rồi, cô ta nhập quốc tịch nước M, hiện tại đang phát triển rất tốt trong giới âm nhạc, đã là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng hàng đầu Âu Mỹ rồi. Theo như tin tức con nghe được, năm nay tổ chức thế vận hội, nước mình có thể sẽ mời cô ấy về tham gia biểu diễn mở màn. Có điều con có thể chắc chắn, giữa cô ấy và em trai con không có quan hệ đó, đứa nhỏ này không thể nào là con cô ấy được."
Lúc Trần Vân Lộ nhắc đến Đường Thời Tuyết, Hoắc Tam Nghiên thấy đôi mắt bà sáng rực lên, cô đã cảm nhận được chuyện mà bà muốn làm rồi.
Đường Thời Tuyết đã là người của thời nảo thời nào rồi, xa đến mức chẳng liên quan gì đến nhau nữa.
Hoắc Tam Nghiên biết cô Đường Thời Tuyết này, lúc trước Hoắc Vân Thâm còn sống ở nước M, anh có một người bạn cực kỳ thân là Đường Thời Quang.
Em gái của Đường Thời Quang là Đường Thời Tuyết.
Ở nước ngoài, Đường Thời Tuyết là cô gái duy nhất có thể tiếp cận Hoắc Vân Thâm.
Trần Vân Lộ không tin, tiếp tục lải nhải: "Không phải là thế vận hội Olympic sắp bắt đầu rồi sao?"
"Đúng vậy."
Trần Vân Lộ nghe thấy Đường Thời Tuyết đang là ca sĩ nổi tiếng hàng đầu, trong lòng bà rất kích động, con trai bà và Đường Thời Tuyết cùng thích âm nhạc, như vậy là có cùng sở thích, bây giờ còn có cả con rồi, nếu có thể tác hợp hai đứa nó…
Ừm, ý này hay đấy!
…
Sau khi Anh Bảo thuận lợi tiến vào vòng trong, Hứa Hi Ngôn dẫn cô bé trở về.
Anh Bảo nhận được con gấu bông lớn mà papi chuẩn bị cho mình, cô bé cực kỳ vui vẻ, trên đường về luôn ôm lấy con gấu, thậm chí buổi tối cũng muốn ôm đi ngủ.
Trên đường trở về, Hứa Hi Ngôn nhận được điện thoại từ trợ lý Tiểu Kha của Kỳ Lệ Á, cô ấy nói với cô Kỳ Lệ Á đã tỉnh rồi.
Ăn xong cơm chưa, đến chiều, vừa khéo Hứa Hi Ngôn không có cảnh quay nên cô mua hoa quả đến bệnh viện thăm Kỳ Lệ Á.
Hứa Hi Ngôn cầm theo bó hoa đến gõ cửa phòng bệnh, sau đó ngạc nhiên phát hiện, Đạo diễn Hoàng Quốc Cường của bọn họ cũng ở trong phòng, đang chuẩn bị đút cơm cho Kỳ Lệ Á, Kỳ Lệ Á đang từ chối ý tốt của ông ta.
Hứa Hi Ngôn thấy cảnh tượng như vậy, cô cảm thấy đúng là không ngờ một người bình thường sắt đá như Đạo diễn Hoàng lại có những lúc dịu dàng đến thế.
Cô không trực tiếp đẩy cửa vào mà là ngó đầu, cười tủm tỉm hỏi: "Chị Kỳ, có phải em đến không đúng lúc không?"
Hai người nghe thấy tiếng người nói chuyện thì biết ngay là Cảnh Hi tới.
"Khụ khụ…"
Hoàng Quốc Cường đứng lên khỏi cạnh giường, buông bát cháo xuống, xấu hổ ho khan vài tiếng.
Kỳ Lệ Á như gặp được cứu tinh, vừa rồi cô ấy đang không biết phải từ chối ý tốt của Đạo diễn Hoàng như thế nào, vừa khéo Cảnh Hi đến đây.
Cô ấy vui vẻ chào hỏi cô: "Là Cảnh Hi à, mau vào đi em!"
Hứa Hi Ngôn cầm hoa, vừa đi vào vừa cười, lễ phép chào hỏi Hoàng Quốc Cường: "Đạo diễn Hoàng cũng ở đây à! Hôm nay ngài không phải làm việc à?"