Nếu cô bị thương, anh sẽđau lòng.
Ánh mắt của Hoắc Vân Thâm chuyển sang túi xách của cô. Khóa kéo của túi đã bị kéo ra một nửa, để lộ không ít tiền mặt được buộc thành từng cọc ở bên trong. Anh hỏi: "Có chuyện gì thế? Em có biết làở ngoại ô phía Đông này rất nguy hiểm không? Nửa đêm nửa hôm, em thân là con gái lại vác theo một túi đầy tiền mặt như thế, em sợ người xấu không tìm được em à?"
Những lời của anh nhưđang ngầm mắng rằng cô quá ngốc, thậm chí trên đời này còn không có ai ngốc hơn cô.
Hứa Hi Ngôn không thể giải thích nguyên nhân vì sao mình mang theo tiền mặt chạy lung tung, cô chỉđành cười ngượng ngùng rồi nói: "À, tôi đang chuẩn bịđi gửi tiền, cóđiều vẫn chưa tìm thấy ngân hàng ởđâu."
Hoắc Vân Thâm cũng không rõ trong lòng mình đang cảm thấy thế nào, anh than nhẹ một tiếng: "Haiz… Hứa Hi Ngôn, em có biết nếu em bị thương… tôi…"
Nửa câu sau anh không nói nên lời, anh đang trách bản thân mình sao không tìm hiểu lịch trình của cô sớm hơn.
Anh tự trách mình không thể bảo vệ cô cẩn thận.
"Nếu như tôi bị thương thì anh làm sao?"
Hứa Hi Ngôn tò mò nhìn Hoắc Vân Thâm. Rõ ràng giọng điệu của anh đang trách móc cô nhưng thực chất làđang quan tâm, lo lắng cho cô.
Anh đang lo lắng cho cô sao?
Anh đang tức giận vì côđi đóng thế rồi bị thương sao?
Ha ha ha, đúng là một người đàn ông đáng yêu, ngay cả dáng vẻ tức giận cũng đáng yêu như vậy.
Hoắc Vân Thâm bịđôi mắt trong suốt vô tội kia của cô nhìn đến mức ngại ngùng. Gương mặt của anh hơi phiếm hồng, nhưng nhạt đến mức khó mà nhận ra được.
Anh cốýđổi sang giọng hờ hững: "Nếu như em bị thương, không phải tôi xui xẻo rồi sao? Không có ai chăm sóc cho tôi, ngược lại tôi còn phải chăm sóc em. Đúng là không bớt lo mà."
"Ha ha ha…"
Nghe thấy lời giải thích không mấy thuyết phục của anh, Hứa Hi Ngôn bật cười, tiếng cười ấy êm tai như tiếng chuông bạc.
Không hiểu vì sao mà sự xuất hiện của Hoắc Vân Thâm lại khiến cô có cảm giác được người khác trân trọng.
Những lời anh nói khiến cô cảm thấy mình được quan tâm, sựấm áp lan tỏa khắp trong lòng. Tất cả những mệt mỏi, đau khổ và cả những cảm xúc không tốt trong hôm nay đều lập tức tan biến theo gió.
Dường như cô vẫn chưa đến mức tuyệt vọng nhất thì phải?
Cây đàn bị người khác mua mất, thế thì cô nghĩ cách mua lại nó làđược.
Anh không muốn cô làm diễn viên đóng thế, vậy cô có thểđi đóng phim, đóng những vai phụ không có gì nguy hiểm!
Hoắc Vân Thâm không chở Hứa Hi Ngôn về nhà mà trực tiếp quay xe, đưa cô về khu căn hộ Thịnh Thế Ngự Cảnh.
Anh đặc biệt chuẩn bị cho Hứa Hi Ngôn một bộ quần áo mới, trong đó có cả mấy thứ nhưđồ lót vàáo ngủ… Hơn nữa chúng đều được giặt xong rồi phơi, đểở trong nhà phòng lúc cần đến, bây giờ vừa vặn phát huy được tác dụng.
Sau khi tắm rửa xong, Hứa Hi Ngôn mặc bộđồ ngủ hoạt hình làm bằng cotton rất thoải mái. Côđi vào phòng khách, nhìn thấy Hoắc Vân Thâm còn không quên cảm ơn: "Cảm ơn anh Hoắc nhé, anh chuẩn bị chu đáo quá."
Tất nhiên là phải chu đáo rồi.
Nhất định anh phải chu đáo với cô chứ.
Ai bảo cô là người phụ nữ của anh!
Hoắc Vân Thâm liếc nhìn cô một cái. Sau khi tắm rửa xong, gương mặt trắng ngần của cô hơi ửng đỏ, làn da như tỏa ra ánh sáng trong suốt mềm mại, mái tóc quấn hết lên đỉnh đầu, búi lại thật chặt.
Cô mặc bộđồ ngủ hoạt hình, trông chẳng khác nào một con thỏ trắng đáng yêu.
Hoắc Vân Thâm chờ cô ngồi xuống ghế sofa rồi chỉ vào cốc sữa trên bàn: "Sữa bòấm, cho em đó."
"Cảm ơn anh!"
Hứa Hi Ngôn cầm cốc sữa lên uống, Hoắc Vân Thâm bỗng nói một câu: "Em không sợ tôi bỏ thuốc vào trong sữa à?"
"…" Hứa Hi Ngôn đang ngậm sữa đầy trong miệng, suýt chút nữa thì phun hết ra ngoài. Cô khó khăn nuốt nó xuống, sau đó trả lời bằng giọng chắc nịch: "Không sợ! Tôi cảm thấy anh không phải là người như thế."
Phải nói làđối với Hoắc Vân Thâm bây giờ, cô thật sự không thể nào đề phòng nổi.
…