Editor: Nguyetmai
Hay lắm Hoắc Vân Thâm, vậy mà cậu ta có thể giấu đến tận hôm nay.
Hèn gì cậu ta lại dễ dàng từ bỏ Vân Hải như vậy, hóa ra cậu ta đã có quân át chủ bài trong tay, có thể giúp cậu ta dễ dàng giữ vững được vị trí người thừa kế.
Mình đúng là đã đánh giá thấp cậu ta rồi.
Âm thầm siết chặt hai bàn tay thành nắm đấm, anh ta nghiến chặt hàm, trong mắt tràn ngập sự căm hận.
Một khi Hoắc Vân Thâm có con thì cũng đồng nghĩa với việc mong ước trở thành người thừa kế của anh ta cũng bị dập tắt.
Anh ta không can tâm!
Mấy giây sau, khi sắc mặt u ám ấy trở lại vẻ mặt bình thường, Hoắc Cảnh Đường mới đi về phía hai cha con bọn họ.
"Vân Thâm!"
Hoắc Vân Thâm nghe thấy giọng của Hoắc Cảnh Đường, anh quay đầu lại không đùa với Anh Bảo nữa.
"Anh nghe tin em đưa con về nhà, đây là con gái em à? Em có con gái từ khi nào thế? Lúc trước không phải em bảo rằng chỉ là tin đồn thôi sao?"
Hoắc Cảnh Đường đi đến phía trước, cẩn thận chăm chú quan sát đứa trẻ ở trong lòng Hoắc Vân Thâm.
Nhìn kỹ mặt mũi của đứa nhỏ, anh ta cảm thấy đứa nhỏ này rất quen, giống như đã gặp ở đâu rồi.
Hoắc Vân Thâm không trả lời thắc mắc của Hoắc Cảnh Đường, chỉ thờ ơ nói: "Phải hay không thì liên quan gì tới anh?"
Hoắc Vân Thâm của hôm nay khi gặp lại Hoắc Cảnh Đường vĩnh viễn sẽ không bao giờ có chuyện anh em thân thiết không giấu giếm gì nhau như trước kia nữa.
Anh chẳng qua chỉ xem anh ta như một người không quan trọng mà thôi.
Ở trước mặt anh ta, trong lòng Hoắc Vân Thâm đã sớm xây nên một bức tường đề phòng rồi.
Có liên quan gì tới anh ta chứ?
Bọn họ vốn đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.
Hoắc Cảnh Đường tái mặt, nhưng giả vờ thân thiết quen rồi, vẫn không biết xấu hổ đáp: "Không ngờ nha, con gái em đã lớn vậy rồi. Hoắc Vân Thâm, em đúng là không biết xử sự gì cả, chuyện lớn như vậy sao lại giấu đến tận giờ chứ?"
Đã chẳng còn là anh em gì với nhau, anh ta đào đâu ra sự tự tin mà cho rằng mình sẽ giữ mặt mũi cho anh ta thế?
Hoắc Vân Thâm không thèm để ý tới anh ta, lăn bánh xe lăn định bỏ đi.
Hoắc Cảnh Đường trong lòng ghét cay ghét đắng, thế nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ, giữ bánh xe lại, ngồi xổm xuống vỗ tay: "Bé cưng, cháu có biết gọi ta là gì không? Ta là bác cả của cháu đó, đến đây cho bác ôm cái nào!"
Hoắc Cảnh Đường dang rộng hai tay, cười tươi đầy thân thiết muốn ôm đứa nhỏ.
Nhưng mà Anh Bảo không những không mở miệng gọi anh ta mà ngược lại còn chui vào lòng Hoắc Vân Thâm.
Việc này khiến Hoắc Cảnh Đường hoàn toàn mất mặt, anh ta mà lại bị một đứa nhỏ ghét bỏ cơ đấy.
Sắc mặt anh ta khó coi hẳn, Hoắc Vân Thâm từ từ giải thích: "Trẻ con sợ người lạ, nhát gan, không muốn để cho người lạ ôm."
Hoắc Cảnh Đường nghe xong câu này sắc mặt càng khó coi hơn, anh ta đã bị xếp vào danh sách "người lạ" rồi à?
Dù thế nào chăng nữa, lần đầu gặp con bé, Hoắc Cảnh Đường cũng phải ra dáng của một người bác mới được.
Anh ta lấy ví tiền ra, móc ra một xấp tiền giấy màu đỏ đưa cho con bé: "Này, bé cưng, đây là chút tấm lòng của bác, cầm lấy mà mua kẹo đi."
Anh Bảo không thèm quan tâm, Hoắc Vân Thâm cũng đã mặc kệ Hoắc Cảnh Đường rồi, quay sang hướng khác bỏ đi: "Anh tự giữ mà dùng đi, chúng tôi cũng chẳng phải ăn mày."
Hoắc Cảnh Đường: "..."
Nhìn theo bóng lưng Hoắc Vân Thâm lăn bánh xe bế theo đứa trẻ bỏ đi, Hoắc Cảnh Đường căm ghét vò nát xấp tiền trong tay.
Đúng là cái loại không biết xấu hổ, có con gái thì ngon chắc?
Cứ chờ đấy rồi coi, xem mày có thể tự đắc được bao lâu.
Đợi khi bóng người khuất xa sau cánh cổng hình trăng khuyết ấy, Hoắc Cảnh Đường mới dặn dò đàn em của mình đi điều tra lai lịch của Hoắc Vân Thâm với đứa nhỏ.
Anh ta có một loại trực giác vô cùng mãnh liệt rằng đứa bé đó không phải con của Hoắc Vân Thâm.
Đứa bé đó giống cậu ta chỗ nào chứ?
Ngoài cái má lúm đấy ra thì anh ta cảm thấy chẳng có chỗ nào giống hết.
Có thể là do Hoắc Vân Thâm bỏ tiền ra thuê tới để lấy lòng ông nội, củng cố vị trí người thừa kế của cậu ta thôi.
Dù sao Hoắc Vân Thâm cũng là người có suy tính sâu xa, chuyện này cậu ta cũng có thể làm được lắm chứ.
...