Editor: Nguyetmai
Bởi vì ngoại trừ lựa chọn Hoắc Cảnh Đường thì gần như không có lựa chọn nào khác.
Đây là hành vi rất trắng trợn của Hoắc Cảnh Đường, từ trước đến nay người này đều chuyên quyền độc đoán như vậy.
Rất nhanh đã có kết quả bỏ phiếu, người ủng hộ Hoắc Vân Thâm vẫn ủng hộ anh tiếp tục giữ nguyên chức vụ, ngược lại, người bị Hoắc Cảnh Đường mua chuộc đều bỏ phiếu cho anh ta.
Vẻ mặt Hoắc Cảnh Đường thâm trầm, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, anh ta tương đối giỏi che giấu tâm trạng của mình.
Lúc này, trong lòng anh ta có phần trộm mừng, còn có một cảm giác đắc ý khi thắng lợi trong tầm mắt và nhất định sẽ giành được.
Mục tiêu của anh ta sẽ lập tức được thực hiện, anh ta có thể giẫm đạp Hoắc Vân Thâm xuống dưới chân.
Chỉ cần nghĩ tới điều này, lòng anh ta lại không nhịn được mà hưng phấn.
Việc kiểm phiếu kết thúc, thư ký của Hoắc Cảnh Đường bắt đầu tuyên bố kết quả: "Căn cứ vào kết quả phiếu bầu, tiếp theo tôi tuyên bố, người thắng cuộc là..."
Nhưng không đợi thư ký tuyên bố xong kết quả, cửa phòng họp đã được mở ra, tất cả mọi người đều xoay người nhìn lại, thấy một người phụ nữ đẩy xe lăn của Hoắc Vân Thâm chậm rãi đi vào.
Trong lòng mọi người không khỏi giật mình kinh ngạc.
Tổng Giám đốc của bọn họ... tới sao?
Không sai.
Hoắc Vân Thâm tới, anh cùng Hứa Hi Ngôn xuất hiện trong phòng họp.
Hôm nay anh mặc bộ comple màu đen thẫm được làm thủ công, áo sơ mi màu trắng được là phẳng gọn gàng, cà vạt với sọc nghiêng được đặt dưới cổ áo comple, để lộ ra sự nghiêm trang, cẩn trọng.
Tóc anh được chải bóng mượt vào nếp, gương mặt đẹp trai dường như phủ một tầng sương lạnh, hàng lông mày rậm đen như mực nhuộm, hai mắt sáng như sao, tăng thêm mấy phần uy nghiêm và khí phách.
Cho dù ngồi ở trên xe lăn nhưng anh vẫn thẳng lưng, khuôn ngực rộng càng tôn thêm vẻ hiên ngang, cao quý và khí chất khác người của anh.
Từ khi anh tiến vào phòng họp, Hoắc Cảnh Đường cũng kinh ngạc không thua gì những người khác.
Anh ta còn tưởng hôm nay Hoắc Vân Thâm nhất định sẽ không tới, anh ta cho rằng sau khi bị mình đả kích cho thương tích đầy mình, cậu ta chắc chắn đang rất tuyệt vọng và thê thảm.
Nhưng khi nhìn đến Hoắc Vân Thâm với thần thái xán lạn xuất hiện trước mặt mọi người, trong lòng anh ta rất ngạc nhiên.
Nhìn cậu ta làm gì có vẻ là bị đả kích chứ?
Lẽ nào dáng vẻ bi thương hôm qua đều là giả vờ cho mình xem sao?
Chẳng lẽ, Hoắc Vân Thâm mới là kẻ đa mưu túc trí nhất?
Hoắc Cảnh Đường kinh ngạc và khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Hoắc Vân Thâm, hận không thể xuyên thủng anh, anh ta hận anh đến, hận sự xuất hiện của anh.
Chỉ cần anh vừa tới, cuộc họp bãi nhiệm hôm nay nhất định sẽ thất bại, hiện giờ anh ta chỉ cách quyền lực có một bước rất gần, vậy mà lại nhìn thấy thất bại trong gang tấc.
Anh ta không cam lòng!
Hoắc Vân Thâm đã đi tới trước mặt Hoắc Cảnh Đường, ánh mắt nhìn từ khuôn mặt Hoắc Cảnh Đường tới mỗi người đang ngồi ở đó: "Không phải nói họp sao? Tiếp tục đi."
Giọng điệu Hoắc Vân Thâm hời hợt, nhưng không biết vì sao, thư ký của Hoắc Cảnh Đường lại bắt đầu hơi luống cuống.
Đáng lẽ hắn chủ trì tuyên bố kết quả, nhưng không nói được lời nào, chỉ có thể nhìn về phía Hoắc Cảnh Đường.
Trong lòng Hoắc Cảnh Đường hận Hoắc Vân Thâm muốn chết, nhưng trước mặt những người ở đây, anh ta vẫn ra vẻ quan tâm: "Vân Thâm, sao em lại đột nhiên tới đây? Sức khỏe đã khá hơn chút nào chưa?"
Hoắc Vân Thâm thản nhiên cong môi: "Nhờ phúc của anh, tạm thời không chết được."
Có thể nghe ra trong giọng nói của anh có ý khinh thường.
Vẻ mặt Hoắc Cảnh Đường hơi bối rối. Anh ta nhìn lướt qua Hoắc Vân Thâm, trong lòng thầm suy đoán, cậu ta đeo găng tay trắng, quần áo trang trọng lịch sự như vậy, bước tiếp theo cậu ta định đoạt lại vị trí Tổng Giám đốc này sao?
Không chỉ Hoắc Cảnh Đường suy đoán, ngay cả những người khác cũng muốn biết, tiếp theo anh sẽ làm thế nào?
Hai anh em này có vì tranh đoạt vị trí Tổng Giám đốc mà tranh cãi ầm ĩ không?