Editor: Nguyetmai
"Làm giả sao?"
Chuyện đến nước này, Hứa Hi Ngôn không cần thiết phải che giấu gì nữa, cô chỉ cần nói chính xác những gì cô biết cho Hoắc Vân Thâm.
Bắt đầu từ lúc cô vô tình phát hiện ra Hoắc Cảnh Đường uy hiếp Tần Khôn tác động lên thuốc của anh, sau đó đến ý đồ đoạt quyền của Hoắc Cảnh Đường.
Cô nói toàn bộ chân tướng cho anh biết, để anh biết được mình đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm đến mức nào.
Hoắc Vân Thâm nghe xong tất cả chỉ thấy sống lưng mình ớn lạnh đi, trong lòng anh đau buồn vô cùng.
Người anh Cả mà anh tin tưởng dựa vào, từ lâu đã âm thầm làm nhiều chuyện không thể tha thứ được sau lưng anh.
Hóa ra là từ rất lâu rồi, anh ta đã sớm tìm cách cướp đi vị trí người thừa kế của anh.
Vì quyền lợi mà giết hại anh em, thực sự khiến người ta đau lòng vô cùng.
Lúc Hoắc Vân Thâm cảm thấy hận Hoắc Cảnh Đường, anh càng muốn cảm ơn Hứa Hi Ngôn, cảm ơn sự sắc bén của cô đã nhận ra mọi chuyện, giúp anh một việc lớn.
"Cảnh Hi, thật sự cảm ơn em."
Anh chân thành nói.
"Không cần nói cảm ơn, em cam tâm tình nguyện làm mọi chuyện vì anh."
Hứa Hi Ngôn cười, lắc đầu, bắt đầu xử lí tiếp miệng vết thương trên đầu gối của anh.
Cô nói những lời như vậy thật sự quá ái muội, khiến người khác không nhịn được mà hiểu lệch đi.
Hoắc Vân Thâm nhớ tới chuyện cô phải kết hôn với Diệp Tầm, trong lòng không khỏi đau đớn xót xa: "Nhưng mà em sắp phải kết hôn với Diệp Tầm rồi, anh không muốn tạo bất kỳ gánh nặng nào cho em nữa."
"Đồ ngốc!"
Hứa Hi Ngôn cười, liếc mắt nhìn anh, nói: "Anh ấy nói gì anh cũng tin cả sao? Em chưa bao giờ nói sẽ gả cho anh ấy?"
"Hả? Em…"
Hoắc Vân Thâm rất ngạc nhiên, không nhịn được suy nghĩ, chẳng lẽ hai người Hứa Hi Ngôn và Diệp Tầm cãi nhau à?
"Anh hiểu lầm rồi, anh Hoắc, giữa em và Diệp Tầm không bao giờ có khả năng đâu. Em không thích anh ấy, càng không gả cho anh ấy. Lúc ở bệnh viện nước E, anh ấy nói những lời như vậy với anh là vì cố ý muốn chọc giận anh thôi."
Hứa Hi Ngôn đã giải thích rõ ràng hết những gì cần giải thích rồi, tránh cho anh lại hiểu lầm cô nữa.
Hóa ra tất cả là hiểu lầm.
Diệp Tầm cố ý muốn đả kích anh nên mới nói như vậy.
"Nhưng mà lúc đó anh ta có lấy một chiếc bút ghi âm ra, trong đó có giọng của em, chính miệng em nói em là bạn gái của anh ta."
Hứa Hi Ngôn nghĩ lại thật kỹ, cuối cùng cũng hiểu được anh đang nói chuyện gì.
Cô không nhịn được mà âm thầm mắng chửi Diệp Tầm một trăm lần, anh ta còn sợ tạo ra phiền phức chưa đủ nhiều à?
Rõ ràng lúc đó anh ta nói muốn dùng giấy thông hành thì buộc phải lấy thân phận bạn gái của anh ta, cô không nghĩ rằng anh ta còn lén lút ghi âm lại, còn cho Hoắc Vân Thâm nghe nữa.
Thật đúng là đáng chết mà, nếu như cô gặp lại anh ta lần nữa, cô phải đánh chết anh ta mới được.
"Cái đó không phải thật đâu, anh đừng tin. Chỉ là anh ta không đồng ý để chúng ta ở bên nhau, cho nên mới làm như vậy đấy."
"…"
Diệp Tầm không đồng ý để mình và Hứa Hi Ngôn ở bên nhau, chẳng lẽ cô ấy đồng ý ở bên mình à?
Cô không chê mình phải ngồi xe lăn sao?
"Nhưng mà… chân của tôi… tôi chỉ sợ thiệt thòi cho em… dù sao tôi… có thể cả đời này tôi cũng không thể…"
Anh nói năng lộn xộn, sự tự ti cuồn cuộn trào dâng trong lòng.
Anh thật sự không có tự tin mình sẽ có được trái tim của Hứa Hi Ngôn, càng không muốn làm liên lụy tới cô.
Vốn Hứa Hi Ngôn muốn rụt rè một chút, chờ nam thần chủ động tỏ tình với cô, nhưng mà trên thực tế, tình huống đặc biệt của anh khiến anh không thể nào trở nên chủ động được.
Nếu như anh ngại ngùng, phiền muộn như vậy, vậy không bằng để cô phá bỏ rào cản này đi!
Không phải chỉ là tỏ tình thôi sao?
Vì người mà mình thật lòng yêu thương, dũng cảm chút thì có sao đâu?
Không đợi anh nói hết câu, bàn tay của cô đã nhẹ nhàng đặt lên vị trí trái tim anh rồi nói: "Anh Hoắc, anh có biết khi anh gặp chuyện không may ở nước E, lời cuối cùng mà em muốn nói với anh là gì không?"