Editor: Nguyetmai
Anh cố ý chọn thời điểm ban ngày cô không có ở đó để trở về, không ngờ cô lại xuất hiện.
Chỉ có điều Hoắc Vân Thâm lúc này nhếch nhác mất hết hình tượng, anh không muốn để cô nhìn thấy vẻ yếu ớt không chịu nổi của mình.
Anh nâng tay lên lau nước mắt trên mặt theo bản năng, nhưng lại quên mất trong lòng bàn tay mình đầy máu tươi.
Chẳng những anh không thể lau khô nước mắt của mình, ngược lại còn khiến mặt dính không ít vết máu, trông càng khó nhìn hơn.
Liếc mắt thoáng thấy cô sắp bước tới gần, anh không khống chế được mà phát ra một tiếng thét chói tai: "Tránh ra! Đừng tới đây!"
Anh nâng cánh tay lên che khuất mặt mình, không muốn để cô nhìn thấy dấu vết anh từng rơi nước mắt, còn cả dáng vẻ nhếch nhác yếu ớt không chịu nổi của mình.
"Anh Hoắc, để tôi tới chăm sóc anh."
Trái tim Hứa Hi Ngôn nhói lên đau đớn, vì anh mà xót xa.
Người đàn ông lạnh lùng thanh cao trong mắt cô giờ phút này yếu ớt như một con thú bị thương, nằm ở trên mặt đất, bóng dáng thoạt nhìn đáng thương cô quạnh.
"Tôi không cần sự thương hại của cô, cô đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô! Tránh ra! Cút!"
Âm tiết run rẩy, lộ ra chút cuồng loạn, để lộ bi thương nồng đậm và thấp thỏm lo âu.
Anh dùng cách đuổi cô đi để mong giảm bớt tình cảnh thê thảm của mình, thậm chí buột miệng thốt ra chữ "Cút" trái lương tâm.
Hứa Hi Ngôn đau đớn, nước mắt đong đầy khóe mắt.
Quả nhiên lòng tự trọng của anh không phải cao bình thường, cô lại không cẩn thận giẫm lên lòng tự tôn của anh rồi sao?
Anh đuổi cô đi?
Anh bảo cô cút?
Chỉ là, đối mặt với hình ảnh bất lực của anh như vậy, sao cô có thể phủi mông bước đi được?
Thấy cô vẫn chưa đi, Hoắc Vân Thâm xấu hổ muốn thu dọn cục diện hỏng bét này, muốn từ dưới đất đứng dậy trở lại xe lăn.
Đáng tiếc, bên người đều là mảnh vụn thủy tinh sắc nhọn, tay anh vừa chống xuống đất thì lập tức bị mảnh thủy tinh đâm sâu vào thịt, đau tới mức anh liên tiếp hít sâu.
Vừa rồi bởi vì trong lòng quá bi thương mà xem nhẹ giảm giác đau đớn trên thân thể, lúc này anh mới cảm thấy cơn đau buốt tới tận xương.
Nhất thời, anh không biết nên làm gì bây giờ.
Anh rơi vào tình cảnh quẫn bách do chính bản thân mình tạo ra, không thể nhúc nhích.
Đáy mắt Hứa Hi Ngôn sớm đã ướt, cô cố gắng khống chế cảm xúc của mình, không cho bản thân rơi nước mắt trước mặt anh.
Dường như đầu óc cô nóng lên, cô khuỵu xuống trước mặt anh, đỡ lấy bờ vai ấy, buộc anh nhìn thẳng vào mắt mình.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều có ánh sáng trong suốt, lấp lánh vô cùng.
"Anh Hoắc, tôi chưa bao giờ thương hại anh."
Cô chỉ là yêu anh mà thôi.
Cô nói vô cùng chân thành, hơn nữa còn dùng hành động thực thế chứng minh cô thương anh.
Cô đối với anh, không phải đồng cảm hay thương hại, mà là bởi vì cô thương anh.
Giây phút nước mắt rơi xuống, cô ôm lấy mặt anh, chủ động hôn lên môi anh.
Có chất lỏng mằn mặn lăn xuống, chui vào miệng, đắng chát, khiến lòng người chua xót.
Nụ hôn bất ngờ khiến Hoắc Vân Thâm choáng váng, đầu óc anh trống rỗng, hai bàn tay đầy máu trở nên cứng đờ, mờ mịt không biết làm sao.
Nụ hôn của cô rất nhẹ, chỉ là dán môi mình lên môi anh, chậm rãi ve vuốt, mang theo xúc cảm ấm áp.
Nụ hôn của cô mềm nhẹ như vậy, rất giống bàn tay của mẹ trước đây, có tác dụng trấn an lòng người.
Mãi tới khi cô rời khỏi môi anh, Hoắc Vân Thâm vẫn chưa thể hoàn hồn, vẫn chưa rời khỏi giây phút thoáng qua kia. Trong chớp mắt, trái tim anh đột nhiên ngừng đập, đại não cũng rơi vào trạng thái chết máy.
Tất cả tựa như nằm mơ, không chân thật chút nào.
Vừa rồi, Hứa Hi Ngôn hôn mình sao?
Cô ấy thật sự hôn mình đúng không?
Hứa Hi Ngôn chỉ khẽ hôn một cái rồi lùi về, hơi nóng tỏa ra từ gương mặt đã hong khô nước mắt của cô.
Tuy cô vẫn luôn cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình, ép mình phải rụt rè, nhưng hôm nay vẫn không kìm lòng được mà chủ động hôn Hoắc Vân Thâm.
Bây giờ phải làm thế nào đây?