Editor: Nguyetmai
Lần trước ở nước E, Hoắc Vân Thâm đã đỡ thay Hứa Hi Ngôn hai phát súng nên đã ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe của anh. Cơ thể vốn có hi vọng hồi phục giờ lại trở nên tệ hơn rất nhiều.
Giờ anh chỉ có thể cả ngày nằm trên giường, nếu không đi kiểm tra CT thì hẳn anh cũng chẳng có cơ hội để ra ngoài.
Chuyện của JS tất cả đều để Dịch Tiêu quản lí thay, chuyện của Vân Hải thì toàn quyền ủy thác cho anh Cả Hoắc Cảnh Đường, giờ anh còn có thể làm gì nữa chứ?
Chỉ còn chờ chết thôi.
Hoắc Vân Thâm được đẩy ra khỏi phòng CT, Hoắc Cảnh Đường ở ngoài cửa tới giúp đỡ, anh ta hỗ trợ y tá đẩy Hoắc Vân Thâm xuống dưới.
"Anh, chuyện công ty bận rộn như vậy, anh không cần đích thân đến đây giúp em đâu." Hoắc Vân Thâm nói.
"Không sao, chuyện có lớn mấy cũng không quan trọng bằng em."
Hoắc Cảnh Đường nghiêm túc trả lời. Người ngoài nhìn vào đều thấy anh ta giống như một người anh trai luôn chăm sóc em mình, tốt đến mức không thể chê trách được.
Anh ta đưa Hoắc Vân Thâm ra khỏi bệnh viện, đưa lên xe, sai người đưa anh bình an trở về nhà họ Hoắc.
Còn anh ta lấy lí do quay về công ty nên tạm biệt Hoắc Vân Thâm. Sau khi đợi chiếc xe rời đi, anh ta quay trở lại trung tâm huấn luyện phục hồi tìm Giáo sư Tần.
Kết quả chụp CT đã được đưa đến, anh ta muốn biết tình hình thật sự của Hoắc Vân Thâm hiện nay.
Tần Khôn đưa báo cáo chẩn đoán của Hoắc Vân Thâm cho Hoắc Cảnh Đường: "Tình hình Vân Thâm không tốt lắm, vốn cậu ấy rất có hi vọng đứng lại được, nhưng chấn thương lần này đã một lần nữa làm tổn thương đến gân cốt, chỉ e..."
Mặc dù Tần Khôn còn chưa nói hết lời nhưng Hoắc Cảnh Đường đã hiểu rõ có ý gì, sau khi anh ta nghe được tin tốt này thì trên mặt liền lộ nụ cười đắc ý.
Anh ta vỗ vai Tần Khôn, cười nói: "Đây là ý trời!"
Chính ông trời cũng đang giúp anh ta, để Hoắc Vân Thâm một lần nữa bị thương, vĩnh viễn không thể đứng dậy được. Như vậy, anh ta sẽ đến gần vị trí người thừa kế nhà họ Hoắc thêm một bước lớn.
Tần Khôn không đồng tình với Hoắc Cảnh Đường, biết Hoắc Cảnh Đường sẽ cười trên nỗi đau của người khác, sắc mặt ông không thay đổi nói: "Tổng Giám đốc Hoắc, tin này tạm thời cậu đừng nói với Vân Thâm, tránh gây ra đả kích lớn với cậu ấy."
"Tôi biết."
Hoắc Cảnh Đường ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ khác.
Nếu có thể tạo ra đả kích trí mạng với Hoắc Vân Thâm càng tốt, tốt nhất là để cho nó từ giờ không thể gượng dậy nữa, tinh thần càng ngày càng sa sút, cuối cùng trở thành một phế nhân thật sự đi.
...
Hôm nay, Hứa Hi Ngôn xin đoàn làm phim cho nghỉ phép một ngày. Nấu nướng xong, cô vội vã đưa đến cho ông nội.
Dì Đổng do cô thuê để chăm sóc ông nội là người tốt, rất có trách nhiệm, luôn chăm sóc chu đáo cho ông cụ, nên những lúc không ở đây, Hứa Hi Ngôn cũng cảm thấy rất yên tâm.
Ban đêm, cô không cần ở lại bệnh viện chăm sóc ông cụ nữa. Hứa Hi Ngôn chưa trở về nhà họ Cảnh mà quay về Thịnh Thế Ngự Cảnh.
Mở cửa kính ra, Hứa Hi Ngôn bước vào căn hộ 101.
Căn nhà rộng rãi đã lâu không có người đến, mọi thứ trong nhà vẫn giữ nguyên dáng vẻ trước đây.
Hứa Hi Ngôn đứng trong nhà, giờ trong đầu chỉ xuất hiện nụ cười có má lúm đồng tiền của anh, khắp nơi đều là hình bóng của Hoắc Vân Thâm.
Anh ở bên cạnh bàn, cầm ly nước, giọt nước từ khóe miệng chảy xuống, lăn qua yết hầu gợi cảm.
Anh ở trong phòng bếp, tập trung nấu nướng giống như đang tỉ mỉ chế tác một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Anh ở trong phòng đàn, đánh đàn như say như mê.
Anh đang ở trong vườn hoa, xắn tay áo lên, xới đất gieo hạt, giống như đang gieo trồng hi vọng...
...
Đứng ở đây, Hứa Hi Ngôn mới có thể cảm nhận rõ cô đang nhớ anh đến nhường nào.
Sự nhớ nhung ấy đã ăn sâu vào tận xương tủy, thấm vào mỗi tế bào, mỗi một giây không gặp anh đều giống như phải trải qua sự giày vò vô tận.
Cô sờ chiếc lắc tay mà anh đã tặng cô, tất cả mọi chuyện như chỉ vừa mới xảy ra hôm qua, gần như vậy mà lại xa đến thế.
Đã bao lâu cô không gặp Hoắc Vân Thâm rồi?