Editor: Nguyetmai
Nghe Giáo sư Tần nói vậy, Hoắc Vân Thâm trầm mặc rất lâu, trái tim anh khó khăn lắm mới tĩnh lặng trở lại, giờ lại giống như bị người ta ném một hòn đá xuống khuấy lên từng cơn sóng gợn.
Lúc ấy anh rời khỏi nước E quá vội vàng, chẳng khác gì không từ mà biệt, cho nên cô đến tìm anh có thể là vì muốn hỏi anh nguyên nhân!
Cho dù gặp mặt thì sao chứ?
Rất nhiều sự thật không thể nào thay đổi được.
"Đợi lát nữa tôi sẽ bảo người đẩy cậu đi làm CT, phòng CT ở bên khu nội trú của bệnh viện."
"Được!"
Lúc y tá đẩy Hoắc Vân Thâm ra khỏi trung tâm huấn luyện phục hồi, Hoắc Cảnh Đường cũng chạy đến đúng lúc, đi chung một đoạn đường.
Bên khu nội trú, Hứa Hi Ngôn dẫn theo Anh Bảo đi vào phòng bệnh. Lúc này, ông nội cô đang ngủ còn Diệp Tầm đang ngồi trên sofa bên cửa sổ chơi game.
"Thụ Diệp đại đại!" Anh Bảo vừa nhìn đã thấy Diệp Tầm nên vui mừng chạy vào.
Diệp Tầm ngẩng đầu lên nhìn thấy hai mẹ con tới liền cất di động đứng dậy: "Ôi, bảo bối bé nhỏ cũng tới sao?"
Anh ta dang hai cánh tay nghênh đón nhưng cô bé lại lách qua người anh ta, chạy thẳng về phía giường bệnh.
Cô bé ghé sát bên giường, nhón mũi chân, nhìn ông cụ đang nằm ngủ trên giường, sau đó lại quay sang hỏi mẹ: "Bé Hi, ông ấy chính là ông cố nội của con sao?"
"Ừm, ông cố nội đang nghỉ ngơi, Anh Bảo đừng làm ồn nhé!" Hứa Hi Ngôn xua tay nói.
Anh Bảo lập tức đè thấp giọng nhất có thể, thì thầm nói: "Được, con biết rồi, con sẽ không làm ồn đâu!"
Anh Bảo không nói thêm gì, chỉ chống cằm đứng yên nhìn ông cố nội ngủ, im lặng đợi ông tỉnh lại.
Không lâu sau, cuối cùng ông cụ đã tỉnh ngủ, mở hai mắt ra.
Anh Bảo phát hiện ra đầu tiên, ngạc nhiên hét lớn: "Bé Hi, Thụ Diệp đại đại, ông cố nội tỉnh rồi!"
Hứa Hi Ngôn và Diệp Tầm cùng nhìn sang, ông cụ đúng là đã tỉnh dậy, nhưng ánh mắt của ông cụ sau khi tỉnh vậy vẫn không hề có tiêu cự, chỉ nhìn ngơ ngác.
"Ông cố nội, ông khỏe chứ ạ? Cháu là Anh Bảo, có lẽ ông không biết cháu, nhưng chắc chắn ông biết mommy cháu, cháu là con gái của mommy cháu!"
Cô bé đáng yêu nắm bàn tay lớn khô gầy của ông cụ, tự giới thiệu bản thân.
Ánh mắt ông cụ nhìn về phía Anh Bảo, nhìn một lúc lâu nhưng vẫn không hề có phản ứng gì.
Anh Bảo đương nhiên cho rằng ông cố nội gần giống như là ông cố ngoại, nghe thấy lời tự giới thiệu của cô chắc chắn sẽ rất chào đón cô.
Nhưng ông cụ vẫn không đáp lại lời nào, lòng tự tin của cô bé đáng yêu hơi đổ vỡ, cô bé hơi thất vọng hỏi mẹ: "Bé Hi, vì sao ông cố không để ý đến con? Ông ấy không thích con sao?
Hứa Hi Ngôn cúi người, ghé sát bên cạnh con gái, khẽ giải thích: "Không phải ông cố nội không thích Anh Bảo, chắc chắn ông cố nội rất thích con nhưng vì ông nội đang bệnh rất nặng, ông không nhận ra chúng ta."
Nghe mẹ giải thích như vậy, sự mất mát trong lòng Anh Bảo đã tan biến, cô bé chớp chớp đôi mắt sáng, lại nắm lấy tay ông cụ, nói: "Ông cố nội, ông đừng sợ, cháu sẽ ngồi chơi với ông nhé."
Sau đó, cô bé đáng yêu huyên thuyên với ông cụ rất nhiều chuyện, còn bắt chước động tác của mấy con vật nhỏ cho ông cụ xem.
Nghe cô bé nói chuyện không ngừng, cuối cùng ông cụ cũng có chút phản ứng, ánh mắt vốn đỡ đẫn đã dần có tiêu cự.
Ông giơ bàn tay lớn lên sờ đầu Anh Bảo.
Anh Bảo không dám động đậy, vui mừng kêu lên: "Mommy, mau nhìn này, ông cố sờ đầu con một cái đấy!"
"Ừm, mẹ thấy rồi, chắc chắn là ông cố đang khen con biểu diễn rất hay."
Hứa Hi Ngôn rất vui, không ngờ con gái có thể làm cho ông nội có phản ứng.
Hình như thần trí của ông vẫn chưa tỉnh táo hẳn, ông nhìn về phía cô bé đáng yêu, cuối cùng cất tiếng gọi: "Ngôn Ngôn..."