Editor: Nguyetmai
Ba người bọn họ đều rời khỏi Mặc Hương Cư, đi đến vườn bên ngoài. Ở đây không có ai, cực kỳ yên lặng, rất thích hợp để nói chuyện.
Thật ra, Hoặc Vân Thâm cực kỳ lo lắng, ngẩng đầu hỏi cô: "Cảnh Hi, rốt cuộc ông nội tôi thế nào rồi? Em mau nói thật cho chúng tôi biết đi."
Hứa Hi Ngôn cau mày, ra vẻ lo lắng phiền muộn, nói: "Anh Hoắc, Tổng Giám đốc Hoắc, thật xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức rồi. Năm nay tuổi của ông ấy đã cao, bệnh cũ tái phát, khó có thể trị tận gốc được. Lần này bệnh tình rất phức tạp, lại khá nghiêm trọng, chỉ sợ có uống thuốc hay châm cứu cũng vô dụng."
"…" Nghe Hứa Hi Ngôn nói như vậy, Hoắc Vân Thâm chỉ mệt mỏi hạ tay xuống.
Anh không muốn tin tưởng sự thật là ông nội của anh đã tận số rồi, nhưng mà kết quả chẩn đoán bệnh của Hứa Hi Ngôn và giáo sư Tần lại giống y hệt nhau. Cả Đông y và Tây y đều không thể chữa được bệnh của ông ấy sao?
Hoắc Cảnh Đường nghe thấy Hứa Hi Ngôn nói vậy, trong lòng âm thầm đắc ý. Xem ra lão già kia thật sự không sống được bao lâu nữa, cơ hội của anh ta đến rồi.
Mặc dù trong lòng thì đắc ý, nhưng ngoài mặt anh ta vẫn ra vẻ cực kỳ đau lòng lo lắng: "Chẳng lẽ thật sự không có cách nào sao? Nếu như chúng tôi mời được bác sĩ giỏi nhất thế giới thì sao?"
Hứa Hi Ngôn vừa nghe thấy vậy, ôi chao, thật sự là không muốn bội phục kỹ năng diễn xuất của Hoắc Cảnh Đường cũng không được mà. Đây mới đúng là nhân tài giấu nghề của phái diễn xuất đi lên bằng thực lực!
Nếu như đã diễn đến thế rồi, Hứa Hi Ngôn cũng tiếp tục diễn tiếp. Cô thở dài một hơi, trả lời: "Tổng Giám đốc Hoắc, cho dù có là Hoa Đà sống lại thì cũng phải nghe theo ý trời thôi."
"Tôi đề nghị, trong khoảng thời gian cuối cùng này, nhà họ Hoắc các anh nên chăm sóc tốt cho ông ấy."
"Ông ấy muốn ăn gì thì cho ông ấy ăn, ông ấy muốn uống gì thì cho ông ấy uống, có ước muốn gì thì nhanh chóng thực hiện."
"Thời gian của ông ấy không còn nhiều lắm đâu, mọi người nên chuẩn bị hậu sự sớm!"
"Haizz…" Hoắc Cảnh Đường nghe vậy, ngoài mặt thì thở dài ai oán, trong lòng thì lại càng vui vẻ.
Tốt quá rồi, chỉ cần ông ta bị bệnh không dậy nổi, anh ta sẽ có thể mở cuộc họp cổ đông lâm thời, để nhóm cổ đông bãi miễn chức vụ của tên Tổng Giám đốc tàn phế không được việc Hoắc Vân Thâm này đi.
Có người đang giả đau lòng, nhưng cũng có người đang đau lòng thực sự.
Hoắc Vân Thâm im lặng, rơi vào cảm xúc đau buồn. Một khi nghĩ đến người ông từ nhỏ đến lớn luôn yêu quý mình nhất phải rời khỏi cõi đời, trong lòng anh cảm thấy rất đau đớn.
"Được rồi, Tổng Giám đốc Hoắc, tôi đi trước đây. Nếu như anh rảnh thì hãy chăm sóc ông ấy cho tốt vào!"
Hứa Hi Ngôn chào hỏi xong, đẩy Hoắc Vân Thâm ra khỏi nhà họ Hoắc.
Họ đi khỏi nhà họ Hoắc, mãi đến lúc lên xe rồi, Hoắc Vân Thâm vẫn còn đang đau buồn.
Hứa Hi Ngôn biết để Hoắc Tuân diễn vở sinh li tử biệt này, đối với người nhà họ Hoắc chính là tra tấn tinh thần. Nhưng mà vì để Hoắc Vân Thâm có thể bình an, cô buộc phải làm như vậy.
Lúc này, Hứa Hi Ngôn nhìn thấy vẻ mặt đau buồn của Hoắc Vân Thâm, bèn cầm tay anh lên, an ủi:
"Anh Hoắc, tôi hi vọng anh có thể nhìn thoáng một chút. Sinh lão bệnh tử là chuyện thường thấy trong cuộc sống. Anh nhìn tôi này, năm tôi sáu tuổi đã mất mẹ, không phải là tôi vẫn sống tốt đấy sao?"
Hoắc Vân Thâm nhìn vào đôi mắt trong suốt như ngọc lưu ly của Hứa Hi Ngôn, nghiêm túc gật đầu.
Cho dù ông nội không còn nữa, anh cũng phải chống đỡ nhà họ Hoắc, giúp gia tộc họ phát triển ngày một vinh quang.
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn em, Cảnh Hi."
Hoắc Vân Thâm cúi đầu, nhìn vào tay Hứa Hi Ngôn đang nắm lấy đôi tay anh, anh cảm nhận được sức mạnh mà cô tiếp cho mình.
"Không cần cảm ơn." Hứa Hi Ngôn buông tay anh ra, nở nụ cười ấm áp với anh.
Trên đường trở về, Hoắc Vân Thâm quan tâm hỏi: "Ngày mai là tổ chức họp báo rồi, em đã chuẩn bị tốt câu trả lời chưa?"
Hứa Hi Ngôn cười trả lời: "Đến đâu hay đến đó thôi!"