Editor: Nguyetmai
Tối hôm qua ở đó chỉ có ba người: anh, Hứa Hi Ngôn và Diệp Tầm, nếu như mẹ anh biết chuyện này chứng tỏ lúc ấy chắc chắn bà nấp ở chỗ nào gần đó!
"Mẹ..." Trần Vân Lộ che miệng, bà nói lộ rồi.
Nếu không theo dõi con trai, bà sẽ không tận mắt chứng kiến vụ tai nạn xe kia, haizz, nhắc đến vụ tai nạn bà lại nhớ đến thảm kịch tai nạn xảy ra với con trai mình năm đó.
Vừa nghĩ tới trong lòng lại đau nhói!
Cuối cùng Hoắc Vân Thâm đã hiểu ra vì sao mẹ mình luôn khuyên anh đừng nên ở cạnh Hứa Hi Ngôn, anh hơi tức giận di chuyển xe lăn, xoay người đi, sắc mặt không thay đổi, chỉ vứt lại một câu:
"Mẹ, mặc kệ mẹ hiểu lầm Cảnh Hi như thế nào, giờ con nói thẳng, đời này, nếu không phải cô ấy con sẽ không lấy vợ. Nếu mẹ phản đối, con sẽ... con sẽ dắt theo cô ấy cao chạy xa bay."
Hoắc Vân Thâm đi về phía Mặc Hương Cư, Trần Vân Lộ nhìn bóng lưng kiên quyết của con trai mình, nỗi hoang mang gào xé trong lòng bà!
Vốn sức khỏe rất tốt song trải qua chuyện hôm nay, tim Trần Vân Lộ đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, không thể nào đè nén được.
Tôi đã tạo nghiệt gì thế này?
Một đứa thì muốn dụ dỗ con trai mình bỏ trốn, một đứa thì "không phải cô ấy con sẽ không cưới, sẽ đưa cô ấy cao chạy xa bay".
Ông trời ơi, thế này khác gì giày xéo trái tim tôi!
...
Ở một diễn biến khác, trong Mặc Hương Cư, Hứa Hi Ngôn bước vào, nhìn thấy ông cụ đưa lưng ra phía cửa, hai mắt nhắm lại như đang ngủ thiếp đi.
Cô đi đến trước giường, ngồi lên ghế, gọi: "Ông Hoắc?"
"..."
Không ai để ý đến cô.
Hứa Hi Ngôn hiểu rõ, muốn ông cụ phối hợp, nhất định phải thử nói chuyện với ông mới được.
Nếu ông cụ cứ dùng thái độ từ chối người ta từ cách xa ngàn dặm thế này, cho dù Hứa Hi Ngôn muốn cứu Hoắc Vân Thâm thì với một mình cô, e rằng chỉ có lòng mà không có sức.
Hứa Hi Ngôn ngồi lên chiếc ghế lạnh lẽo một lúc, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Ông Hoắc, cháu nghe nói ông với ông ngoại cháu hồi trẻ là bạn thân ạ! Ông cháu nói đời này ông chưa từng phục ai, chỉ có ông là người khiến ông cháu kính phục!"
Hứa Hi Ngôn vừa dứt lời, Hoắc Tuân liền quay người lại, hỏi: "Ông ấy thật sự nói vậy sao?"
Hoắc Tuân cảm thấy, lão già Cảnh Hoa Đạc kia khô khan, không thể nào nói ra những lời như vậy được!
"Đúng vậy ạ, có điều, mấy lời này ông chỉ nói lúc tán gẫu với cháu, ông ngoại cháu trước nay là người sĩ diện, ở trước mặt ông, có đánh chết ông ấy cũng sẽ không nói ra miệng đâu."
Hoắc Tuân nghe thấy lời giải thích này lập tức tin ngay, con lừa bướng bỉnh Cảnh Hoa Đạc kia đúng là có tính cách như vậy, ngay cả cúi đầu xin lỗi cũng chẳng chịu.
Hứa Hi Ngôn bịa chuyện mấy câu, khiến ông cụ nghe rất êm tai, cũng không còn bài xích cô như lúc đầu nữa.
"Được rồi, nhóc con, khi nào về giúp ta chuyển lời với ông ấy, nếu như ông ấy chịu dập đầu nhận lỗi với ta, ta sẽ bỏ qua hiềm khích lúc trước mà tha thứ cho ông ấy."
Dập đầu nhận lỗi?
Hứa Hi Ngôn không hiểu, năm đó ông ngoại cô đã phạm phải sai lầm ghì mà khiến ông cụ ghi hận cho đến giờ?
"Được ạ, lời của ông cháu chắc chắn sẽ chuyển lại đầy đủ." Hứa Hi Ngôn cười đồng ý, không quên đến chuyện chính hôm nay tới: "Ông Hoắc, ông đưa tay ra để cháu kiểm tra giúp ông một chút được không?"
"Không được."
Hoắc Tuân không có bệnh, vội vàng giấu tay đi.
"Haizz, ông ngoại của cháu trước kia còn khen ông dũng cảm không biết sợ là gì, không ngờ ông ngay cả dũng khí bắt mạch cũng chẳng có, chậc chậc..."
Hứa Hi Ngôn lắc đầu thở dài, làm ra vẻ thất vọng.
Hoắc Tuân như đứa trẻ, không thể chịu được mấy chiêu khích tướng bèn đưa cổ tay ra: "Được rồi được rồi, cháu xem đi!"
Hứa Hi Ngôn nén cười, đưa tay đặt lên cổ tay ông cụ, bắt đầu bắt mạch.
Sờ soạng một lát, trong lòng Hứa Hi Ngôn hơi khó hiểu, ồ, không đúng, không phải nói là bệnh rất nặng sao?