Editor: Nguyetmai
Diệp Tầm không quay đầu lại, tức giận nói: "Anh không thể ở nơi này sao?"
Hứa Hi Ngôn: "..."
Anh ta nói cái gì vậy?
Anh ta muốn ở chỗ này?
Hứa Hi Ngôn tưởng là anh ta đã tìm được căn hộ 102 nơi cô đang ở, bèn lo sợ chạy lại ngăn cản anh ta: "Không được! Anh không thể ở chỗ này được!"
Diệp Tầm cao hơn Hứa Hi Ngôn một cái đầu, anh ta nhìn từ trên cao xuống, hai tay chống nạnh, trừng mắt nhìn cô mấy giây, sau đó đi thẳng qua người cô vào trong.
"Nhị sư huynh..." Hứa Hi Ngôn chỉ đành phải đuổi theo, nhưng lại nhìn thấy Diệp Tầm đi thẳng đến trước cửa căn hộ số 104, ấn mật mã mở khóa rồi mở cửa ra.
"..." Hứa Hi Ngôn hóa đá, lo tới lo lui, hóa ra hàng xóm mới chuyển vào căn 104 lại là Diệp Tầm.
Diệp Tầm vào trong nhà, cởi giày ra. Hứa Hi Ngôn khó tin đuổi theo vào trong, hỏi: "Nhị sư huynh, sao anh lại ở chỗ này? Tại sao anh muốn ở chỗ này?"
Có lẽ Diệp Tầm bị cô làm phiền nên liếc xéo cô một cái, thở dài một hơi rồi nói: "Tiểu Hi Hi, anh thấy hôm nay em có nhiều vấn đề thắc mắc vậy. Đầu tiên, anh ở nơi này là quyền của anh. Thứ hai, vì sao anh không thể ở chỗ này?"
Hứa Hi Ngôn: "..."
Cô rất muốn nói, anh trai à, anh ở nơi nào không quan trọng. Nhưng sao bao nhiêu chỗ anh không đi, lại cứ phải ở ngay đối diện em với Hoắc Vân Thâm chứ? Đây không phải là muốn chuốc bực cho nhau à?
Sau này có vị thần như anh ở đây, em nào dám thoải mái yêu đương gì với anh Hoắc nữa?
Vì để sau này không bị Diệp Tầm quấy nhiễu, Hứa Hi Ngôn tận tình khuyên bảo: "Nhị sư huynh, thật ra anh không cần thiết phải ở chỗ này đâu. Em có thể giúp anh đi tìm nơi khác, thích hợp hơn chỗ này nhiều."
Trước đây Diệp Tầm đã từng thăm dò lòng cô, bây giờ anh ta ung dung nói: "Muốn anh chuyển đi đúng không? Không có cửa đâu. Nói thật cho em biết, anh muốn chuyển vào nơi này ở là vì anh biết em ở căn 102 đối diện. Anh cố tình ở đây để làm hàng xóm với em đó. Sao vậy, em không cảm thấy kinh ngạc vui mừng ư?"
Hứa Hi Ngôn: "..."
Đúng là rất kinh ngạc, nhưng mà không hề vui mừng.
Hứa Hi Ngôn có thể đoán được, chắc hẳn Diệp Tầm đã dụ dỗ Anh Bảo nói ra nên mới biết cô ở chỗ nào.
Diệp Tầm giật giật cổ áo, lộ ra cơ ngực săn chắc của mình. Anh ta đi đến ghế sofa, ngồi xuống rồi nói tiếp: "Thật ra thì anh muốn mua căn 101 hơn, có thể làm hàng xóm sát vách với em, nhưng đáng tiếc không tìm được chủ nhân của căn đó là ai. Nếu không, anh đã được làm hàng xóm sát vách với em rồi."
Hứa Hi Ngôn: "..."
Lo thật đấy, nếu để cho Nhị sư huynh của cô biết được Hoắc Vân Thâm đang ở căn 101, thì liệu anh chàng ngốc nghếch này có cho nổ tung cả căn hộ đó luôn hay không?
"Rốt cuộc là ai ở căn số 101 thế?"
Diệp Tầm giống như gặp phải một vấn đề vô cùng khó khăn, tự lẩm bẩm: "Chuyện này không khoa học! Trên thế giới này có chuyện gì ông đây muốn tìm mà tìm không ra chứ?"
Đúng là một vấn đề khó khăn không nhỏ, Diệp Tầm đã sử dụng rất nhiều cách thức nhưng không thể tìm ra được rốt cuộc là ai đang ở căn 101. Chẳng qua anh ta càng hiếu kỳ hơn, không ngờ còn có người giỏi ngụy trang ẩn nấp hơn cả mình nữa?
Thật ra Diệp Tầm chỉ là một trong rất nhiều thân phận của anh ta mà thôi. Biệt hiệu của anh ta trong Quân đoàn JS Số 1 là "Ám Long", lúc anh ta thực hiện nhiệm vụ sẽ thường xuyên đổi thân phận.
Bây giờ phải làm sao đây?
Diệp Tầm thật sự ở lại căn 104, Hứa Hi Ngôn không thể nào khuyên anh ta nổi, đành phải kiên trì chấp nhận sự thật này: "Được rồi, anh thích sống ở đâu thì cứ việc, em đi đây."
Hứa Hi Ngôn chuẩn bị đi ra ngoài, Diệp Tầm gọi cô lại: "Ấy, Tiểu Hi Hi, em đi đâu vậy?"
Tôi đi đâu cũng là quyền của tôi!
Hứa Hi Ngôn thật sự muốn chửi anh ta, nhưng vẫn hạ giọng nói: "Anh đã đến nơi rồi, đương nhiên em phải đi."
"Cứ đi như thế ư? Em thật không có lương tâm, anh lặn lội đường xa đến tìm em, dù sao em cũng nên thể hiện một chút hoan nghênh chứ? Nào, đến ôm một cái đi!"
...