Translator: Nguyetmai
Không ngờ Diệp Tầm thật sự có vẻ lớn tuổi hơn Diệp Tầm do Hứa Hi Ngôn cải trang, cũng trưởng thành và cao lớn hơn.
Anh có thể cảm nhận được sát khí lạnh lẽo toát ra từ người Diệp Tầm, đây là mùi vị chỉ có giữa tình địch với nhau mới có thể ngửi được.
Lúc này Hoắc Vân Thâm đã hơi hiểu ra, lần này Nhị sư huynh của Hứa Hi Ngôn đến e là chẳng có thiện ý gì!
"Nếu anh không đến, sao biết em đang hẹn hò với thằng nhóc mặt trắng này chứ?"
Diệp Tầm đút hai tay trong túi, khệnh khạng đi tới, đôi mắt gian tà bức người nhìn chằm chằm bọn họ.
"Nhị sư huynh, miệng anh không thể lịch sự được một chút à? Đây là bạn của em, em không cho phép anh sỉ nhục anh ấy."
Nếu nói mặt trắng, còn mặt ai có thể trắng hơn Diệp Tầm anh ta chứ?
Hứa Hi Ngôn thấy gương mặt Diệp Tầm có vẻ chẳng hiền lành gì, vênh váo hung hăng. Cô sợ anh ta gây bất lợi cho Hoắc Vân Thâm bèn tiến lên, ngăn anh ở phía sau.
Diệp Tầm có vẻ không vui, bước tới trước kéo lấy cổ tay Hứa Hi Ngôn, dữ dằn chất vấn: "Hừm! Khuỷu tay bẻ ra ngoài rồi đấy hả? Còn học được trò che chở người khác nữa nhỉ!"
Lực của Diệp Tầm rất lớn nên cánh tay Hứa Hi Ngôn bị bẻ rất đau, cô không khỏi nhíu mày một cái.
Hoắc Vân Thâm lo lắng Diệp Tầm làm Hứa Hi Ngôn bị thương. Để bảo vệ cô, anh kịp thời chụp lấy cổ tay cô, ra lệnh: "Buông cô ấy ra!"
Diệp Tầm nghe thấy Hoắc Vân Thâm ra lệnh cho mình buông Hứa Hi Ngôn ra, trong lòng thầm cười lạnh, cất giọng mỉa mai nói: "Bảo tôi buông cô ấy ra, anh là cái thá gì?"
"Nhị sư huynh!" Hứa Hi Ngôn thật sự bó tay rồi, tên này trở về là để gây chuyện đấy à?
Anh ta sợ Trái đất hòa bình quá, sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao?
Hai người đàn ông nhìn chằm chằm nhau, ai nấy đều giữ chặt lấy tay Hứa Hi Ngôn không buông. Hứa Hi Ngôn định hất tay Diệp Tầm ra nhưng bản thân anh ta không chịu thả cô ra.
"Tôi lặp lại lần nữa, thả bạn gái của tôi ra!"
Dưới tình thế cấp bách, Hoắc Vân Thâm bỗng nhiên thốt ra một câu như vậy.
Giọng điệu của anh rất lạnh lùng mang theo sự uy nghiêm không cho phép kẻ khác khinh nhờn, khí thế sắc bén ấy khiến Diệp Tầm chấn động.
Hứa Hi Ngôn trố mắt quay đầu nhìn anh, thật sự nghĩ rằng mình vừa nghe nhầm. Hoắc Vân Thâm nói cô là bạn gái của anh sao?
"Bạn gái của anh?" Ánh mắt Diệp Tầm đánh giá Hoắc Vân Thâm từ trên xuống dưới, vẻ mặt đầy khinh bỉ: "Ai là bạn gái của anh? Sao anh không về soi thử trong nước tiểu của mình xem anh là cái thá gì? Nói cho mà biết, thằng nhóc kia, nghe ông nội nói cho rõ đây. Cô ấy là vợ tôi! Tôi bất kể anh là ai, nếu muốn dụ dỗ vợ tôi, coi chừng tôi đánh cho anh nhừ tử!"
Lúc Diệp Tầm nói lời này bỗng nhiên kéo mạnh Hứa Hi Ngôn một cái vào ngực mình, ôm lấy vai cô, công khai khẳng định chủ quyền.
"Diệp Tầm! Ai là vợ anh! Anh đừng có làm loạn được không hả!" Hứa Hi Ngôn đẩy mạnh anh ta ra, sợ Hoắc Vân Thâm hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Anh Hoắc, anh đừng nghe anh ta nói lung tung, tôi và anh ta không có quan hệ gì hết."
"Sao lại không có quan hệ gì? Em không nói cho anh ta biết, lúc hai chúng ta lăn lộn trên giường, chẳng biết là anh ta còn đang ở xó xỉnh nào đâu?"
Để đối thủ hết hi vọng, Diệp Tầm không ngại nói chuyện giường chiếu ra.
Anh ta lại giữ chặt lấy cổ tay Hứa Hi Ngôn, kéo cô đi: "Đi theo anh! Dám trốn anh hẹn hò với kẻ mặt trắng, trở về xem anh xử lí em như thế nào!"
"Nhị sư huynh... anh thả tay ra..."
Mặc cho Hứa Hi Ngôn chống đối như thế nào, Diệp Tầm vẫn thô lỗ giải cô đi.
Hứa Hi Ngôn không ngừng quay đầu, nhìn về phía Hoắc Vân Thâm còn ở nguyên chỗ cũ. Thấy trong mắt anh đầy nghi hoặc và mất mát, trong lòng cô rất đau, rất muốn giải thích, thế nhưng lại không có cơ hội.
Trơ mắt nhìn Hứa Hi Ngôn bị mang đi, Hoắc Vân Thâm nảy sinh ra một cảm giác bất lực.
Anh ở nguyên tại chỗ một mình, trầm mặc rất lâu.
Anh không để ý chuyện bị người ta mắng là kẻ mặt trắng, cái anh để ý là, Diệp Tầm... và Hứa Hi Ngôn thật sự có quan hệ vợ chồng sao?