Editor: Nguyetmai
"Trở về là tốt rồi." Hoắc Tuân kéo tay Hoắc Vân Thâm, ánh mắt tha thiết hỏi: "Cháu nhanh nói cho ông nội biết, cháu thấy cô Tiết kia thế nào?"
Ông nội hỏi thăm chuyện anh và Tiết Nhã Đình gặp mặt, nhưng thật ra anh căn bản còn chưa đi gặp Tiết Nhã Đình chứ đừng nói tới việc tiếp xúc.
"Ông nội, thật ra cháu không..."
Anh còn chưa kịp nói mình không thích Tiết Nhã Đình, ông cụ hình như đã có thể thấy rõ suy nghĩ trong lòng của anh, lập tức ngắt lời: "Vân Thâm à, ông nội sợ rằng không còn sống được bao lâu nữa, khụ khụ... Nếu như ông nội đi rồi, điều duy nhất ông không yên tâm chính là cháu đấy!"
"Ông nội, ông chắc chắn có thể sống lâu trăm tuổi, ông đừng nói những lời không may mắn như vậy."
Hoắc Vân Thâm thật lòng hiếu thảo với Hoắc Tuân, hi vọng ông có thể sống lâu, cũng rất lo lắng cho sức khỏe của ông.
Vì để thể hiện mình "không sống được bao lâu" một cách chân thật hơn, ông cụ bèn lấy cái khăn từ dưới gối ra, che miệng ho một hồi.
Sau khi ho xong, ông mở khăn ra nhìn, trên đó không ngờ có dính chút máu.
Hoắc Vân Thâm thấy trên khăn tay có máu thì hoảng hốt nói: "Không được rồi, ông nội, cháu lập tức cho người đưa ông tới bệnh viện."
"Không... Ông nội không đi bệnh viện... Ông nội chỉ bị bệnh cũ thôi, có đi bệnh viện cũng không chữa hết được."
Hoắc Tuân kéo Hoắc Vân Thâm, không cho anh gọi người tới. Ông ho khan vài tiếng rồi nói tiếp: "Cháu nghe ông nội nói, ông nội chỉ có một tâm nguyện là muốn nhìn thấy cháu sớm lập gia đình. Cháu nói thật cho ông nội biết, khi cháu ở cùng con bé nhà họ Tiết kia, cháu thấy thế nào?"
Phải nói là gừng già thì càng cay, xét về kỹ năng diễn xuất, Hoắc Vân Thâm làm sao có thể hơn được ngôi sao sáng một thời của giới nghệ sĩ chứ?
Khi Hoắc Tuân còn trẻ, cũng là nam thần đẹp trai phong lưu lỗi lạc!
Hoắc Vân Thâm thật sự cho rằng ông mình bị bệnh nặng, không đành lòng nói những lời khiến ông thất vọng, chỉ có thể tạm thời trấn an: "Rất tốt ạ. Cô Tiết là người thấu tình đạt lí, tài năng hơn người, tính cách cũng không tệ."
"Ồ, được, vậy là tốt rồi."
Cuối cùng cũng moi ra được những lời trong lòng cháu trai mình, nếu Hoắc Vân Thâm có ấn tượng tốt về Tiết Nhã Đình, vậy chuyện cưới xin lần này xem ra có cơ hội rồi.
Không uổng công ông giả bệnh!
Hoắc Tuân rất vui mừng, chậm rãi lấy ra hai tấm vé: "Nếu tính cách của cô Tiết không tệ, vậy cháu nhất định phải tới buổi trình diễn của con bé, coi như là vì ông nội..."
"..."
Ôi, ông nội đã bệnh như vậy, còn nghĩ tới chuyện cưới vợ cho anh, thật là lao tâm khổ trí.
Vì không để cho ông cụ thất vọng, Hoắc Vân Thâm không tiện từ chối ngay mặt, cuối cùng đành nhận lấy tấm vé.
Mà như vậy cũng tốt, có sẵn vé rồi, anh có thể hẹn Cảnh Hi đi cùng mình.
Thật ra, ông cụ rõ ràng chỉ giả vờ bệnh. Để tác thành cho cháu trai ngoan của mình đi hẹn hò, ông đã cùng vợ chồng Hoắc Chấn lên kế hoạch, buổi tối sẽ cử Trần Vân Lộ tự mình đi tới đó theo dõi. Phải nhanh chóng thực hiện chuyện cưới xin này mới được!
...
Buổi chiều, cuộc thi tài năng dành cho thiếu nhi Bái Kinh được tổ chức truyền hình trực tiếp ở trong đại sảnh của Trung tâm Nghệ thuật Số 1.
Lúc này, Anh Bảo đang cải trang thành một bé trai rất ngầu, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ của một cô bé, cũng không ai nhận ra cô bé chính là Anh Đào Bảo Bảo.
Hứa Hi Ngôn và Phương Tiểu Tranh cùng đưa Anh Bảo đến hậu trường, nhận số thứ tự tham gia cuộc thi từ người của ban tổ chức. Họ lấy được số 36, lên biểu diễn gần cuối.
Tất cả thí sinh nhỏ tuổi tham gia cuộc thi đều tập trung ở trong phòng nghỉ phía sau sân khấu, Hứa Hi Ngôn và Phương Tiểu Tranh trở lại khán đài chờ đợi xem diễn diễn.
Lúc hai giờ, MC lên sân khấu và tuyên bố, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Cả quá trình diễn ra cuộc thi đều áp dụng hình thức chiếu trực tiếp trên mạng và trên vô tuyến.
Lần này độ tuổi của các thí sinh dự thi đều từ 3 tuổi đến 7 tuổi, mỗi bạn nhỏ đều có sở trường riêng của mình. Có bạn hát, có bạn khiêu vũ, có bạn đọc diễn cảm bài thơ, quả thật đám trẻ có rất nhiều tài năng.
Sau khi xem xong hơn hai mươi bạn nhỏ biểu diễn, Phương Tiểu Tranh có hơi sốt ruột. Cô nắm lấy áo của Hứa Hi Ngôn, nói:
"Sao bây giờ bọn trẻ con đứa nào đứa nấy đều giỏi quá vậy, tất cả đều quá lợi hại! Áp lực cạnh tranh của Anh Đào cũng quá lớn rồi! Nếu như con bé căng thẳng thì phải làm sao?"