Editor: Nguyetmai
"Vì sao?" Hứa Hi Ngôn khó hiểu hỏi.
Tiêu Vũ Thiên gãi đầu, giải thích: "Cửa trước có phóng viên."
Muộn như vậy còn có phóng viên sao?
Hơn nữa cô đâu phải đại minh tinh gì, sao lại có phóng viên chầu chực sẵn đợi cô chứ?
Hứa Hi Ngôn không dám chắc chắn, nhưng vẫn nghe theo sắp xếp của Tiêu Vũ Thiên. Sau khi ra khỏi cửa, Uyển Đậu "đúng lúc" đưa điện thoại đã sạc pin xong của cô cho cô: "Chị Cảnh Hi, điện thoại của chị kêu này."
Hứa Hi Ngôn nhận điện thoại nhìn thử, là "Anh một tỷ" gọi. Trong lòng cô thầm thấy vui mừng, may là mình đã đặt biệt hiệu cho Hoắc Vân Thâm, như vậy, cho dù có bị họ nhìn thấy thì cũng chẳng biết là ai gọi tới, hì hì.
"Uyển Đậu, em chờ một lát nhé, chị nghe điện thoại cái đã."
"Vâng ạ."
Trước khi nghe điện thoại, Hứa Hi Ngôn hắng giọng, để cho giọng nói của mình cố gắng bình thường nhất có thể: "Alo, anh Hoắc?"
"Cảnh Hi, giờ em đang ở đâu?" Giọng nói trầm trầm truyền đến từ đầu bên kia, tựa như một dòng nước ấm len lỏi trong lòng cô.
"Tôi đang ở công ty."
"Xong việc chưa?"
"Xong rồi, giờ đang chuẩn bị về."
"Em đến tìm tôi nhé, tôi đang ở cửa sau của Cảnh Duyệt." Hoắc Vân Thâm báo địa điểm của mình.
"Được được được, tôi tới ngay."
Nếu Hoắc Vân Thâm đã đặc biệt đến đón cô, muốn đưa cô về, cô cũng không cần Uyển Đậu phải tiễn nữa.
Sau khi tắt điện thoại, Hứa Hi Ngôn vui vẻ nói với Uyển Đậu: "Uyển Đậu, em không cần tiễn chị nữa, chị có bạn tới đón rồi. Đợi lát nữa em cũng tan ca sớm chút đi nhé!"
Đương nhiên Uyển Đậu biết ai tới đón cô, cười đồng ý: "Được ạ, chị Cảnh Hi, vậy trên đường chị chú ý an toàn nhé!"
"Ừm." Hứa Hi Ngôn gật đầu, quay người đi mấy bước, chợt nhớ đến gì đó liền vội vàng quay lại. Cô ghé sát đến quầy lễ tân hỏi Uyển Đậu: "Uyển Đậu, trong túi em có đồ trang điểm không?"
"Có ạ."
"Có thể cho chị mượn dùng một chút được không?"
Hứa Hi Ngôn nghĩ mình đã ở đồn cảnh sát suốt cả đêm, hôm nay về lại ngủ cả ngày, giờ chắc chắn đầu tóc rối bời, sắc mặt không được tốt lắm.
Cô phải trang điểm để che bớt sắc mặt, để trông mình có tinh thần một chút. Dù sao lát nữa cũng được gặp nam thần mà.
"Được chứ ạ, chị Cảnh Hi cứ dùng thoải mái."
Uyển Đậu chu đáo lấy túi trang điểm của mình trong ngăn kéo ra, giao cho cô.
"Cảm ơn."
Hứa Hi Ngôn cầm túi trang điểm, chạy vào toilet, ngắm mình trong gương. Quả nhiên... thê thảm không thể tả.
Hứa Hi Ngôn lưu loát chỉnh trang lại cho mình, chỉ tốn có mười phút. Sau đó cô chải lại tóc cho gọn gàng, chỉnh lại quần áo. Lúc ra khỏi toilet, cả người cô tựa như thay đổi hoàn toàn, trông tràn đầy tinh thần.
"Uyển Đậu, chị đi nhé, bye bye!"
Hứa Hi Ngôn trả lại túi trang điểm cho Uyển Đậu, sau đó như một thiếu nữ lần đầu biết yêu, mang theo trái tim rung động vui sướng chạy về phía cửa sau.
Tại cửa sau của tòa cao ốc Công ty Giải trí Cảnh Duyệt, Hứa Hi Ngôn nhìn thấy xe RV của Hoắc Vân Thâm. Cô chạy nhanh về phía chiếc xe RV, mở cửa bước lên xe.
Một người đàn ông mặc đồ vest đậm màu ngồi trên xe lăn, tóc mái rủ xuống trước trán, che khuất đôi mắt hoa đào thâm thúy của anh.
Một tay của anh đặt trên trán, khiến gương mặt giấu dưới cái bóng của ánh đèn đường, không nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt.
Nhưng có thể cảm nhận được, trên người anh đang tản ra một luồng sát khí mãnh liệt, còn có cả sự lạnh lùng cắt da cắt thịt.
Lần đầu tiên Hứa Hi Ngôn cảm nhận được cảm giác này từ trên người Hoắc Vân Thâm. Cô cảm thấy khá lạ lẫm, có cảm giác hơi không giống anh.
Dù sao trong ấn tượng của cô, Hoắc Vân Thâm luôn ấm áp như gió xuân, thanh đạm như trăng. Một Hoắc Vân Thâm mang theo sát khí nồng đậm như vậy thật sự rất hiếm thấy, khiến cho Hứa Hi Ngôn bỗng cảm thấy hoảng hốt, cứ tưởng ban nãy chỉ là ảo giác của cô.