Editor: Nguyetmai
Bành Tư Thành xem giấy chứng nhận sức khỏe của Hoàng Yên Nhiên, cho rằng đây đúng là nắng hạn gặp mưa rào. Lần này tốt rồi, Hoàng Yên Nhiên quay về đoàn, tất cả mọi phân cảnh đều không cần phải cải biên nữa, có thể tiếp tục quay được rồi.
Ông ta lập tức dặn dò Phụ trách Hình: "Đi! Đi liên lạc với Hoàng Yên Nhiên, bảo cô ấy nhanh chóng tới quay phim!"
Phụ trách Hình nhận lệnh đi thông báo, Bành Tư Thành lại gọi anh ta: "Đợi chút, để tôi đích thân gọi cho cô ấy."
Bành Tư Thành rất nể mặt Hoàng Yên Nhiên, đích thân gọi điện mời cô ta quay lại đoàn phim. Hoàng Yên Nhiên có được cái bệ xuống lớn như vậy, đương nhiên thức thời biết nắm bắt cơ hội.
Hai tiếng sau, nữ chính Hoàng Yên Nhiên đã quay trở lại đoàn phim.
Tâm trạng của cô ta rất tốt, ngày trở lại làm việc còn chuẩn bị cho mỗi người trong đoàn phim một phần quà, sau đó vào trường quay, bắt đầu quay những cảnh kế tiếp.
…
Đồn công an ngoại ô phía Đông Bái Kinh.
Tiêu Vũ Thiên và Đường Diệc Sâm nhanh chóng đến đây, làm thủ tục bảo lãnh cho Hứa Hi Ngôn.
Nhưng Đội trưởng Quách phụ trách án hình sự ở đây từ chối thả người, lí do là vụ án chưa được điều tra rõ ràng, người bị tình nghi không được bảo lãnh.
Đường Diệc Sâm chính trực đường hoàng, dùng những lời nói chặt chẽ mà truy hỏi: "Đội trưởng Quách, chúng tôi đã làm theo đúng trình tự yêu cầu, đem tiền bảo lãnh tới. Anh lấy lí do này tiếp tục giam giữ Cảnh Hi có phải quá miễn cưỡng rồi không?"
"Thật ngại quá, Luật sư Đường, vụ án này thuộc về án hình sự, người nhà của nạn nhân đã tố cáo Cảnh Hi rồi, cấp trên vô cùng xem trọng, lại còn hạ lệnh xuống. Vì vậy, chúng tôi không thể thả người bị tình nghi được, mong Luật sư Đường thông cảm!"
Trong giới luật sư, Đường Diệc Sâm là một người có danh tiếng, đội trưởng Quách cũng phải kính nể ba phần, nhưng anh ta thật sự là đã hết cách rồi. Cấp trên đã dặn dò bảo anh ta giam giữ Cảnh Hi, anh ta cũng chỉ có thể nghe mệnh lệnh của cấp trên.
"Đội trưởng Quách, dù là như vậy, nhưng trước khi ra tòa tuyên án, chỉ cần vẫn chưa bị tòa án phán tội thì người bị tình nghi đều là vô tội, bọn họ vẫn có quyền chính trị và quyền được tự do. Tôi nghĩ Đội trưởng Quách thân là người thực thi luật pháp, không cần tôi phải nhấn mạnh điều này thêm chứ?"
Đường Diệc Sâm cảm thấy buồn cười, chỉ là một vụ án trúng độc, sao có thể thu hút được sự quan tâm từ cấp cao như vậy?
Trừ phi nó vốn không phải là một vụ án bình thường, mà phía sau còn có những tình tiết không thể để người khác biết.
"Theo lí là như vậy, nhưng chúng tôi cũng có điều lệ làm việc của mình. Chuyện này thật sự không phải là việc tôi có thể xử lí, xin lỗi Luật sư Đường."
Bất luận Đường Diệc Sâm có nói thế nào, đội trưởng Quách vẫn không chịu thả người.
Tiêu Vũ Thiên đứng một bên thấy Đường Diệc Sâm và Đội trưởng Quách đấu võ mồm với nhau, thật sự không thể tiếp tục đứng nhìn nữa. Cô đập luôn một bức thư bảo đảm ra trước mặt Đội trưởng Quách: "Đội trưởng Quách, đây là thư đảm bảo của ông chủ chúng tôi. Chỉ cần thả Cảnh Hi ra, mọi trách nhiệm sau này đều do anh ấy chịu."
Đội trưởng Quách bị cái đập này làm giật mình, cầm thư bảo đảo lên xem người ký tên trên đó. Ôi trời ơi, thật là không ngờ, người đảm bảo lại là Tổng Giám đốc của Giải Trí Vân Hải - Hoắc Vân Thâm.
Ngài Hoắc này chính là thần thoại trong truyền thuyết, là nhân vật tầm cỡ có sức ảnh hưởng lớn nhất Bái Kinh. Có thư đảm bảo của anh ta thì còn vấn đề gì không thể giải quyết chứ?
Đội trưởng Quách nuốt nước bọt, nói một câu "Hai vị đợi một chút" rồi cầm thư bảo đảm vào xin chỉ thị của đồn trưởng.
Đường Diệc Sâm ngoái đầu nhìn Tiêu Vũ Thiên, bực bội nói: "Cô có thư bảo đảm rồi thì sao không lấy ra sớm chút, hại ông đây phí nước bọt cả buổi trời?"
Tiêu Vũ Thiên cười như không cười: "Còn không phải là để thể hiện uy phong của boss đại nhân sao! Để anh làm quân tiên phong là đang cho anh cơ hội, nếu không thì thuê một luật sư lớn như anh về ăn không ngồi rồi à?"
Đường Diệc Sâm: "…"
Được lắm tên họ Hoắc kia, trở về ông đây sẽ đoạn tuyệt quan hệ với chú!