Editor: Nguyetmai
Nhìn thấy Mã Hạo Đông đang tranh chấp với cảnh sát, Hứa Hi Ngôn nói: "Anh Đông, đừng xúc động, tôi chỉ đi theo bọn họ về cục để phối hợp điều tra thôi, sẽ không có việc gì đâu."
Bành Tư Thành cũng mang theo người đến cầu xin: "Đội trưởng Quách, chắc chắn là có hiểu lầm gì ở đây rồi. Cảnh Hi không có lí do gì để hãm hại Giả Thanh cả, các anh có thể thả cô ấy ra được không? Cảnh Hi không liên quan gì đến việc này."
Đội trưởng Quách nghiêm mặt lại, không hề bị lung lay: "Xin lỗi Đạo diễn Bành, chúng tôi cũng là đang giải quyết việc công. Nếu như chúng tôi điều tra rõ ràng cô Cảnh Hi không liên quan đến vụ án này, thì tất nhiên chúng tôi sẽ đưa cô ấy trở về đoàn làm phim."
Cứ như vậy, cuối cùng Hứa Hi Ngôn vẫn bị đám cảnh sát ấy dẫn đi.
Mã Hạo Đông thấy sự việc không ổn, lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Vũ Thiên, báo tin cho cô ấy biết để cô ấy đi cứu Cảnh Hi.
Sau khi Tiêu Vũ Thiên biết được chuyện này từ Mã Hạo Đông, cô lập tức có hai phản ứng: Thứ nhất, báo cáo lại vụ việc lớn này cho Tổng Giám đốc. Thứ hai, chạy đến đồn công an Đông Giao để tìm hiểu tình hình.
...
Công ty Giải trí Vân Hải, trong văn phòng Tổng Giám đốc.
Đường Diệc Sâm thong thả đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Anh ta dựa vào ghế sofa, dáng vẻ nhàn rỗi, vẫn chưa thỏa mãn mà nói một câu: "Ôi chao, vẫn muốn đến công viên trò chơi chơi thêm một lần nữa!"
"..." Hoắc Vân Thâm hít sâu một hơi rồi thở ra, tiếp tục cúi đầu ký duyệt hợp đồng.
Nếu như anh có tuyệt kỹ võ công Hàng Long Thập Bát Chưởng như trong tiểu thuyết Kim Dung, nhất định anh sẽ đá bay người này đến bên kia bờ Thái Bình Dương!
Có cơ hội tốt đến vậy mà chẳng thèm nhớ đến thằng bạn này, không những thế mà còn chạy đến khoe khoang trước mặt mình?
Ban đầu anh còn định hỏi Đường Diệc Sâm cách làm sao để theo đuổi con gái, bây giờ nhìn lại chắc là thôi đi!
Đối với loại bạn bè không có tình người này, Hoắc Vân Thâm chỉ nói một câu: "Chi nhánh ở thành phố H có một vụ việc, ngày mai cậu đi xử lí đi."
"Cái gì? Thành phố H?"
Đường Diệc Sâm đang vui sướng, tưởng rằng tai mình có vấn đề. Phái mình đi thành phố H xử lí công việc? Chỗ đó xa lắm mà?
"Trong vòng ba tháng, không có lệnh của tôi, cậu không được pháp trở về."
Lúc Hoắc Vân Thâm nói lời này, sắc mặt không hề thay đổi, giống như anh đang nói một công việc vô cùng nhỏ bé không quan trọng.
"Ba tháng!!!"
Đường Diệc Sâm bùng nổ, đứng bật dậy khỏi ghế sofa, khó tin hỏi lại.
Phái anh ta đi thành phố H ba tháng mà không cho phép trở về, đây rõ ràng chính là đẩy anh ta đi lưu đày biên cương mà!
Vừa nghĩ tới ba tháng không thể nhìn thấy vợ con mình, cả người Đường Diệc Sâm đều rất khó chịu.
Hiện tại, anh ta đã giác ngộ sâu sắc một chuyện, đó là tuyệt đối không được tùy tiện đắc tội với Tổng Giám đốc đại nhân. Ai mà biết người này lại xấu tính như vậy, thay đổi biện pháp trả thủ.
"Chú Hoắc à, anh xem việc này có thể thương lương lại một chút được không..."
Lúc Đường Diệc Sâm đang chuẩn bị dày mặt cầu xin Hoắc Vân Thâm mở ra một con đường sống cho mình, thì khéo thế nào điện thoại của Hoắc Vân Thâm lại reo lên.
Anh ra hiệu im lặng, sau đó nhận điện thoại: "Công ty giải trí Vân Hải, tôi là Hoắc Vân Thâm."
Đường Diệc Sâm mím môi, chờ đợi boss nhà mình nghe điện thoại. Có điều, Hoắc Vân Thâm càng nghe, lông mày càng nhíu lại, Đường Diệc Sâm loáng thoáng cảm thấy có chuyện chẳng lành.
E là đã có một chuyện gì đó không hay xảy ra!
Quả nhiên, sau khi tắt điện thoại, Hoắc Vân Thâm lập tức dặn dò Đường Diệc Sâm: "Cảnh Hi đã xảy ra chuyện, bây giờ đang ở đồn công an Đông Giao. Cậu nhanh chóng đến bảo lãnh cho cô ấy ra đi."
"Hả?" Cái cằm của Đường Diệc Sâm suýt thì rơi trên bàn, tại sao Cảnh Hi lại xảy ra chuyện?
Cô Cảnh Hi này rốt cuộc đã gây ra bao nhiêu rắc rối vậy?
Boss lớn nhà mình mới quen biết Cảnh Hi chưa được bao lâu, mà mỗi ngày chỉ toàn đi sau dọn dẹp những chuyện mà cô ta gây ra!
Đương nhiên những lời này Đường Diệc Sâm chỉ nghĩ ở trong lòng, có đánh chết anh ta cũng không dám nói ra suy nghĩ này ngay trước mặt Hoắc Vân Thâm.
"Bảo cậu đi thì nhanh đi đi, đừng có lề mề nữa. Tháng này sẽ tăng tiền thưởng cho cậu."
Hoắc Vân Thâm nhìn thấy Đường Diệc Sâm vẫn đứng yên, liền cầm lấy một cuốn tạp chí ném lên người anh ta. Đường Diệc Sâm tỉnh táo lại, lập tức chạy đi.