Quang cảnh nơi đây thật là đẹp!
Khung cảnh này thật sự rất phù hợp với câu nói: "Ngựa thần lướt gió tung mây", khiến người ta có cảm giác trút bỏ được mọi gánh nặng và xiềng xích quanh mình, trong lòng có thể tự do tự tại, nhẹ nhõm thoải mái.
Từng khóm cây ngọn cỏ nơi đây đều do Hoắc Vân Thâm đích thân gieo trồng nên anh vô cùng trân trọng chúng. Việc đầu tiên anh làm khi đến Thanh Vân Cư chính là đem những khóm hoa nhỏ này ra bên ngoài phơi nắng.
"Anh hướng dẫn tôi đi, tôi sẽ giúp anh!"
Hứa Hi Ngôn thấy anh ngồi trên xe không tiện động tay động chân, bèn xung phong nhận phụ giúp anh.
Những chậu hoa nhỏ này đều không nặng nên một lần cô có thể ôm mấy chậu trước ngực. Dưới sự hướng dẫn của Hoắc Vân Thâm, cô đặt từng chậu hoa theo đúng vị trí ở trên kệ bên ngoài để chúng hấp thụ ánh mặt trời.
Trong khi Hứa Hi Ngôn bận rộn sắp đặt hoa thì Hoắc Vân Thâm cũng không ngơi tay. Anh cầm bình nước chú tâm tưới cho hoa, ngoài ra còn cắt lá tỉa cành.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Hoắc Vân Thâm mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Trong lúc anh đang hòa mình vào hoa cỏ, cả người anh đều toát ra thứ ánh sáng màu trắng giống như tiên giáng trần.
Một cơn gió khẽ thổi đến, vờn quanh những sợi tóc lòa xòa trước trán và lùa vào vạt áo sơ mi của anh, hình ảnh đó khiến người ta có cảm giác vô cùng thoát tục.
Hứa Hi Ngôn hơi thất thần một chút. Đàn ông khi chuyên tâm làm một việc gì đó thật có sức hấp dẫn. Đối với mỗi nhánh hoa ngọn cỏ, anh đều hết lòng yêu thương chăm sóc như vậy, nói gì là với con người?
Hứa Hi Ngôn cảm thấy thật hiếu kỳ, không biết cảm giác khi hẹn hò với anh sẽ như thế nào?
Anh sẽ đối xử dịu dàng với bạn gái của mình giống như đối với hoa cỏ nơi đây sao?
Người ta vẫn bảo, nam nữ kết hợp làm việc không biết mệt mỏi. Dưới sự hỗ trợ của Hứa Hi Ngôn, hai người đã nhanh chóng hoàn tất việc chăm sóc cho đám hoa cỏ ở đây.
Hoắc Vân Thâm đang rửa hai tay bằng vòi nước làm từ ống trúc, đột nhiên quay sang hỏi: "Cảnh Hi, em có cảm thấy ở bên tôi rất nhàm chán không?"
Hứa Hi Ngôn cũng đang rửa tay. Nghe anh hỏi, cô nở nụ cười tươi tắn: "Không đâu, tôi cảm thấy vô cùng thú vị."
Ánh mắt cô dường như còn trong hơn cả nước suối, trong đó còn ẩn chứa ý cười. Lời cô nói là thật, bởi vì nếu cô nói dối, ánh mắt sẽ bán đứng cô.
"Bọn họ thường cười nhạo tôi, nói là tôi chưa gì đã sống theo lối sống của người già."
Hoắc Vân Thâm nở nụ cười với Hứa Hi Ngôn, khóe miệng anh nhếch lên một đường cong mê hoặc.
Thật ra thì điều anh lo nhất chính là tính cách mình quá trầm lắng, lo rằng Hứa Hi Ngôn ở bên mình sẽ không chịu nổi.
Hứa Hi Ngôn xoa xoa cằm trả lời: "Ừ, quả thật cũng hơi giống một lão cán bộ nhỉ?"
Hoắc Vân Thâm suýt chút nữa đã buột miệng hỏi cô có thích một lão cán bộ như vậy không, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, anh đã nuốt vội xuống.
Anh không dám hỏi, chẳng may cô trả lời là không thích thì làm thế nào?
Vậy chẳng phải sẽ vô cùng khó xử sao?
"Đi thôi, chúng ta xuống phòng thu âm đi."
Sau đó, Hoắc Vân Thâm điều khiển xe lăn, dẫn Hứa Hi Ngôn vào trong thang máy. Họ từ từ đi xuống, đến đáy hồ mới dừng lại.
Phòng thu âm dưới nước rất rộng. Trong đó hệ thống máy tính, dàn âm thanh, hệ thống sound card, dụng cụ phối nhạc, tai nghe microphone, loa, phối khí,... rồi tất cả các dụng cụ chuyên nghiệp khác đều vô cùng đầy đủ.
Hứa Hi Ngôn nhìn thấy vô cùng choáng ngợp, cô ngạc nhiên hỏi: "Anh Hoắc, bình thường anh vẫn đến đây thu âm sao?"
"Ừ." Hoắc Vân Thâm điều khiển xe lăn, bật nguồn tất cả các thiết bị, chuẩn bị bắt đầu thu.
Xong xuôi, anh ngồi trước dàn điều khiển âm thanh, bắt đầu điều chỉnh thiết bị. Chẳng bao lâu sau, một bài hát vô cùng dễ nghe vang lên.
Hứa Hi Ngôn lắng nghe, lập tức nhận ra đây là bài hát theo phong cách cổ đại mà Hoắc Vân Thâm đã đặc biệt sáng tác cho bộ phim "Hồng Tụ Khuynh Thiên" của cô.
Anh đã hoàn thành toàn bộ phần phối nhạc, âm thanh phát ra lúc này rất hoàn hảo, vô cùng dễ nghe.