Không đợi trợ lí báo cáo xong, Hoàng Yên Nhiên vội vàng hỏi: "Con đê tiện kia thế nào? Có phải mặt nó đã bị hỏng rồi đúng không? Ha ha, có phải bộ dạng của nó vô cùng thê thảm đúng không?"
Hà Lượng trả lời: "Không. Cảnh Hi không có việc gì. Người bị hỏng mặt là Tiểu Giả. Tiểu Giả trúng độc, bây giờ vẫn còn ở trong bệnh viện đấy."
Hoàng Yên Nhiên cảm thấy không thể tin nổi: "Cái gì? Sao lại như vậy được?"
"Cụ thể thế nào thì tôi không biết, hình như lúc đó đạo cụ ở trong trường quay đã xảy ra vấn đề."
"Được, tôi biết rồi. Anh nghĩ cách tới bệnh viện một chuyến, tìm hiểu bệnh tình của Tiểu Giả. Nhớ phải nghĩ cách bịt miệng Tiểu Giả lại. Còn nữa, tuyệt đối không thể để cho người ta nghi ngờ chuyện này có liên quan đến chúng ta đấy." Hoàng Yên Nhiên căn dặn.
"Tôi hiểu rồi."
Hoàng Yên Nhiên tắt điện thoại, lông mày nhíu lại, giận dữ ném mặt nạ trong tay đi.
Cảnh Hi này quá may mắn rồi, không ngờ lại có Giả Thanh làm người chịu tội thay.
Giả Thanh cũng vậy, ngay cả chút chuyện nhỏ thế mà cũng làm không xong, thật đúng là vô dụng.
Bây giờ, Hoàng Yên Nhiên bắt đầu ăn ngủ không yên, nếu đoàn làm phim điều tra tiếp, cuối cùng lôi ra được cô ta thì phải làm thế nào đây?
...
Một ngày mới bắt đầu, mặt trời chiếu những tia nắng ban mai xuống vườn hoa bên ngoài biệt thự.
Từng bụi hoa đầy sức sống, trong đó hoa oải hương màu tím đã nở hoa rồi, dương cam cúc cũng đã nảy mầm, mầm non khiến người ta cảm giác được sức sống mãnh liệt và hi vọng vô hạn.
Hoắc Vân Thâm dậy sớm, anh hái được một bó oải hương to để cắm trong bình thủy tinh ở phòng ăn.
Ý nghĩa của loài hoa oải hương chính là chờ đợi tình yêu, cũng giống như anh đang chờ đợi tình yêu bây giờ.
Bữa sáng được chuẩn bị cẩn thận đã đặt lên bàn ăn, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, Hoắc Vân Thâm biết nhất định là đám người Hứa Hi Ngôn đã tới.
Anh vừa ra đón liền nhìn thấy Anh Bảo đã hoạt bát đi vào phòng, Hứa Hi Ngôn còn đang ở cửa thay giày.
Cô nhóc vừa gặp mặt đã vui vẻ chào hỏi anh: "Chào chú má lúm đồng tiền!"
"Chào con, Anh Đào."
Hôm nay, cô nhóc mặc một chiếc váy nhỏ màu xanh nhạc, tóc buộc thành hai bím nhỏ, khi đi còn vung vẩy hai cánh tay nhỏ trông rất đáng yêu.
"Anh Đào đến đây đi, chúng ta có thể ăn sáng được rồi."
Hoắc Vân Thâm dắt tay cô nhóc đi tới phòng ăn.
Hứa Hi Ngôn đi theo phía sau, nhìn thấy bữa sáng được đặt ở trên bàn, nói: "Anh Hoắc, không phải tôi đã bảo anh đừng làm gì rồi mà? Sao anh lại làm bữa sáng?"
"Bởi vì Anh Đào thích ăn, Anh Đào ăn no rồi mới có sức làm livestream nhỉ!"
Nếu không phải Hoắc Vân Thâm nhắc nhở, Hứa Hi Ngôn cũng quên hôm nay là ngày Anh Bảo phải làm livestream.
Nhưng cô lại nghĩ đến Phương Tiểu Tranh đã đi du lịch cùng Vương Đại Trí, không có cách nào giúp Anh Bảo làm livestream, xem ra hôm nay cô phải tự mình ra tay vậy.
Hoắc Vân Thâm đặt Anh Bảo lên trên ghế, tự mình di chuyển đến chỗ ngồi chính rồi ra hiệu cho Hứa Hi Ngôn cũng nhanh ngồi xuống.
Anh làm bữa sáng với rất nhiều món ngon, Hứa Hi Ngôn và cô bé đều ăn rất no và thỏa mãn.
Ăn sáng xong, Hoắc Vân Thâm đi tới công ty. Hôm nay Hứa Hi Ngôn không cần đi tới đoàn làm phim, cô đưa Anh Bảo quay về nhà họ Cảnh.
Anh Bảo nhớ tới hôm nay còn phải làm livestream, lo lắng hỏi: "Làm thế nào bây giờ? Dì Tiểu Tranh không có ở đây, Bảo Bảo làm sao mở livestream được?"
Hứa Hi Ngôn xoa đầu cô nhóc: "Bé ngốc à, không phải còn có siêu nhân mommy sao? Bé Hi sẽ làm livestream cùng con nhé."
"Được ạ, được ạ!" Cô nhóc lập tức hưng phấn, vỗ tay nói: "Vậy phải nhanh bắt đầu thôi, bé Hi, mẹ nhanh đi thay bộ áo thỏ của mẹ đi, Bảo Bảo sẽ chờ mẹ."
"Được."
Hứa Hi Ngôn đi thay bộ áo thỏ màu hồng, giả làm một con thỏ lớn đáng yêu, sau đó cùng con gái làm livestream.
Trước màn ảnh livestream xuất hiện cô nhóc đáng yêu và mẹ thỏ màu hồng.