Lúc cô chạy đến Viện Hải dương học, đám Hoắc Vân Thâm cũng vừa lúc từ trong đi ra, cô bé chơi mệt đang nằm ngủ thiếp trong lòng Hoắc Vân Thâm.
"Anh Hoắc." Hứa Hi Ngôn chạy tới lập tức nhìn thấy con mình đang ngủ: "Anh Bảo ngủ thiếp đi rồi sao?"
"Ừ, giờ đưa con bé về."
"Đầu của anh làm sao vậy?"
Hứa Hi Ngôn để ý thấy lớp băng gạc giấu dưới mái tóc ngắn của anh, điều đầu tiên cô nghĩ tới chính là có phải anh đã bị thương rồi không?
"Không có gì, chỉ là chút vết thương nhỏ thôi."
"Sao anh lại bị thương? Không phải các anh đi sở thú và Viện Hải dương học à?"
Hứa Hi Ngôn khó có thể tưởng tượng được vì sao hai nơi đó có thể khiến đầu Hoắc Vân Thâm bị thương, cô cảm thấy không yên tâm liền đưa tay gạt tóc ra để kiểm tra vết thương của anh.
Không nhìn thì không biết, vừa nhìn cô đã giật mình, nhìn diện tích băng bó có lẽ miệng vết thương không nhỏ.
"Không cẩn thận bị xước một chút thôi, thật sự không có gì, Dịch Tiêu đã băng bó giúp tôi rồi!"
Dịch Tiêu lập tức giải thích: "Cô Cảnh Hi, cậu chủ của chúng tôi vì cứu bé Anh Đào nên mới bị bảng hướng dẫn đập vào, Anh Đào không sao, chỉ có cậu chủ bị thương. Lúc đầu định thông báo cho cô nhưng cậu chủ không muốn làm phiền cô trong lúc quay phim."
Hoắc Vân Thâm liếc nhìn Dịch Tiêu, ai bảo anh ta nói nhiều chứ?
Dịch Tiêu mím môi, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, Tổng Giám đốc ơi là Tổng Giám đốc, cũng phải để cô Cảnh Hi biết anh tốt với cô ấy như thế nào chứ?
Cứ che giấu thì cô ấy làm sao biết tấm lòng anh dành cho cô ấy?
"Trời ơi, bị thương đến mức này rồi còn không nói tôi biết nữa? Phải mau chóng đến bệnh viện tiêm ngừa, lỡ uốn ván thì phiền phức lắm!"
Hứa Hi Ngôn rất căng thẳng, đẩy Hoắc Vân Thâm ra ngoài.
Hoắc Vân Thâm cảm thấy cô lo lắng có phần quá mức, nhưng cảm giác được cô lo lắng thì cũng rất tuyệt.
Dưới sự kiên trì của Hứa Hi Ngôn, Hoắc Vân Thâm đi tới bệnh viện.
Bác sĩ khoa ngoại kiểm tra cho anh và khâu hai mũi ở chỗ miệng vết thương, lại bảo y tá dẫn anh đi băng bó vết thương, tiêm phòng uốn ván.
Hứa Hi Ngôn ở lại phòng làm việc của bác sĩ, vừa nghĩ trên gương mặt anh tuấn của Hoắc Vân Thâm sẽ có thêm vết thương thì cô liền lo lắng, hỏi bác sĩ: "Sau này trên mặt anh nhà tôi có bị sẹo không ạ? Nếu để lại sẹo thì phải làm sao?"
Trước mặt bác sĩ cô gọi Hoắc Vân Thâm là "anh nhà tôi", bác sĩ cũng không hiểu rõ quan hệ của họ, chỉ nghĩ bọn họ là vợ chồng.
"Đừng kiểu cách như vậy chứ, bị thương để lại sẹo là chuyện bình thường thôi, đàn ông con trai có chút sẹo đã làm sao?"
Bác sĩ khoa ngoại nói như đúng rồi.
Còn bảo cô kiểu cách à?
Hứa Hi Ngôn không thích nghe nói vậy chút nào, có biết là gương mặt này của Hoắc Vân Thâm cao quý chừng nào không hả?
Đừng nói để lại sẹo, dù chỉ nhỏ bằng hạt đậu thì cô cũng cảm thấy đau lòng có được không?
Hứa Hi Ngôn vỗ bàn một cái, trực tiếp nắm chặt cổ áo của bác sĩ khoa ngoại và nổi giận nói: "Anh nói ai kiểu cách hả? Nói ai kiểu cách? Anh nói rõ cho tôi nghe coi!"
Bác sĩ khoa ngoại không ngờ người nhà của bệnh nhân lại hung hãn như vậy nên hơi sợ hãi.
Hứa Hi Ngôn hất bác sĩ ngoại khoa ra và ra lệnh: "Kê loại thuốc đắt tiền nhất ở đây, không được để lại sẹo!"
"Được được được!" Bác sĩ khoa ngoại vội vàng tìm thuốc trong hệ thống máy tính: "Kê xong rồi."
Hứa Hi Ngôn nguýt anh ta một cái rồi uy hiếp: "Tốt lắm, nếu anh dám lừa gạt tôi, sau này tôi sẽ cho anh ăn đủ đấy! Nếu sau này trên mặt anh nhà tôi có vết sẹo, tôi sẽ cho gương mặt này của anh nở hoa luôn." Bác sĩ ngoại khoa thầm nuốt nước bọt, anh ta đã từng gặp rất nhiều người nhà bệnh nhân bất chấp lí lẽ, nhưng bá đạo ngang ngược như người nhà này thì chưa thấy nhiều.
Anh ta cảm giác người phụ nữ trước mặt chắc chắn là cọp cái, không biết chồng cô ta làm sao chịu được cô ta chứ?