Thấy Hoàng Yên Nhiên tức đến mức không nói nên lời, Hứa Hi Ngôn lạnh lùng cười, đi lướt qua cô ta vào thẳng vào trong đoàn phim.
Mấy nhân viên đứng bên cạnh được xem một cảnh phim "cung đấu" hay ho miễn phí, lúc này đều đang cười trộm vì những lời xem tướng cuối cùng của Hứa Hi Ngôn.
Người trong đoàn phim đều biết Hoàng Yên Nhiên có nhiều "cha nuôi", thận có thể tốt được sao?
"Nhìn gì mà nhìn? Làm việc của mấy người đi!"
Hoàng Yên Nhiên hét lên với mấy nhân viên đang cười trộm, cô ta giậm chân và rời khỏi đoàn phim.
Hôm nay cô ta vấp phải cái đinh Cảnh Hi này, trong lòng tức hận, nếu như không trừng phạt Cảnh Hi thì con khốn kia thật sự sẽ cưỡi lên đầu cô ta mất.
Cô ta bảo Hà Lượng lấy lịch quay phim sắp tới từ chỗ trợ lí trường quay, biết được chiều hôm nay cô có cảnh đổ vôi, cô ta liền bảo Hà Lượng đi làm một chuyện.
Bắt đầu từ ba giờ chiều, Hứa Hi Ngôn cùng nam chính và nam phụ quay liên tục mấy cảnh liền.
Cảnh cuối cùng trước khi ăn tối là cảnh nữ cảnh sát xinh đẹp đội mưa băng qua công trường xây dựng, theo dõi một trong những hang ổ của tội phạm. Cô không để ý nên bị một túi vôi to treo trên móc rơi xuống, khiến bột vôi phủ đầy người.
Vôi với nước mưa hòa vào nhau khiến nữ cảnh sát xinh đẹp vừa nhếch nhác vừa chật vật, nhưng cô vẫn kiên trì không từ bỏ.
Nội dung của cảnh quay này được sắp xếp để thể hiện tinh thần kiên trì bền bỉ đến cùng của nữ chính.
Người phụ trách đạo cụ Giả Thanh đã sắp xếp xong máy móc, đạo cụ ở trường quay đã chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ cần đợi đến khi Cảnh Hi đứng bên dưới bị vôi dội một cái, cam đoan gương mặt của cô sẽ bị phá hủy.
Không ai biết rằng Giả Thanh đã bị trợ lí của Hoàng Yên Nhiên mua chuộc, bảo anh ta trộn một tỉ lệ nhất định là ba phần ô-xy hóa hai bột, hay còn được gọi là độc thạch tín (As) vào trong bột mì, chỉ cần hòa tan nó với nước thì nhất định có thể phá hoại nhan sắc của người khác.
Một khi xảy ra vấn đề, anh ta chỉ cần đổ hết trách nhiệm cho người bán số bột mì kia là có thể thoát khỏi sự nghi ngờ.
Hà Lượng hứa đến khi chuyện này thành công sẽ cho anh ta số tiền là năm trăm nghìn tệ, bởi anh ta nắm được nhược điểm là đứa con mới sinh của Giả Thanh bị bệnh cần tiền gấp.
Sau khi đạo diễn hô bắt đầu, Hứa Hi Ngôn mặc bộ đồng phục cảnh sát sẫm màu linh hoạt chạy thoăn thoắt ngang qua công trường xây dựng đầy xi măng cốt thép bừa bộn, mưa thấm ướt quần áo và mái tóc cô, cô lau nước mưa trên mặt và tiếp tục đi lên.
Ở đoạn nối liền giữa hai tòa công trình có một túi bột vôi lớn được treo dưới móc của một cần cẩu, đây là do tên tội phạm cố tình gây cản trở cho cô.
Chỉ cần Hứa Hi Ngôn đạp lên một tấm sắt dưới đất, vôi ở bên trên sẽ rơi xuống, giội đầy lên người cô.
Hứa Hi Ngôn cảnh giác nhìn khắp xung quanh, chân vô thức đạp lên tấm sắt, nhưng máy móc lại đúng lúc không được khởi động. Cô dùng mũi chân giẫm mạnh xuống tấm sắt, nhưng vôi vẫn không rơi xuống.
Bành Tư Thành ở phía sau ống kính thấy cô đứng ngây người ra đấy thì kêu lên: "Cắt! Cảnh Hi, sao cô không di chuyển?"
Hứa Hi Ngôn không biết phải làm sao, dùng chân đạp đạp lên tấm sắt: "Đạo diễn, máy móc không có phản ứng."
"Sao lại thế được? Bên đạo cụ đâu, mau ra xem thế nào!"
Bành Tư Thành ra lệnh, người phụ trách đạo cụ Giả Thanh thấy ngạc nhiên, đành phải đi lên kiểm tra máy móc.
Giả Thanh cũng thấy không tin nổi, máy móc do tự tay anh ta lắp đặt, sao có thể không có phản ứng ngay vào lúc quan trọng được?
Rốt cuộc có vấn đề ở chỗ nào?
Xe phun nước của phim trường vẫn phun mãi không dừng, Giả Thanh đội mưa chạy vào bên dưới máy móc và nhìn xuống tấm sắt trên mặt đất, hỏi Hứa Hi Ngôn: "Cô có đạp không thế?"
Hứa Hi Ngôn đứng ngay trước mặt anh ta va cố đạp mạnh thêm mấy lần: "Tôi có đạp rồi mà."
Giả Thanh nhíu mày, nói: "Cô qua đây để tôi thử xem."
Hứa Hi Ngôn lùi qua một bên, Giả Thanh tự mình tới làm. Đáng đời anh ta gặp xui xẻo, thấy Hứa Hi Ngôn đạp mấy lần cũng không sao, bản thân anh ta mới đi tới đạp thêm một cái, vậy mà cuối cùng máy móc lại hoạt động.