Cô đi cùng với trợ lí Hà Lượng đến thẳng văn phòng làm việc của đạo diễn Bành Tư Thành. Khi vừa bước vào, Bành Tư Thành đang cùng với biên tập viên kiểm tra một số cảnh quay trước đó, Hoàng Yên Nhiên đi tới phía sau ông ta một lúc lâu mà ông ta cũng không phát hiện ra.
"Đạo diễn Bành!" Hoàng Yên Nhiên nhẫn nhịn gọi một tiếng.
Bành Tư Thành nghe thấy có tiếng nói liền quay người lại, nhìn thấy Hoàng Yên Nhiên, cười nói: "Ồ Yên Nhiên, cô đã xuất viện rồi sao?"
Hoàng Yên Nhiên cười xòa: "Còn không phải vì đuổi kịp tiến độ của đoàn làm phim sao!"
"À à, cô nhanh ngồi đi." Bành Tư Thành chỉ cái ghế trước mặt.
Hoàng Yên Nhiên nhìn cái ghế nhựa bẩn trước mặt liền nhíu mày, trợ lí của cô ta hiểu ý nên vội vàng lấy nước khử trùng và khăn lau ra vừa xịt vừa lau, sau đó mời cô ta ngồi xuống. Bành Tư Thành nhìn thấy cảnh đó, thầm trừng mắt. Sau khi Hoàng Yên Nhiên tham gia vào đoàn làm phim, ông ta mới biết cô diễn viên hạng A này có bệnh sạch sẽ. Vào phòng phải khử trùng, ngồi ghế cũng phải khử trùng, cốc uống nước phải khử trùng, nói chung cái gì cũng phải khử trùng. Nếu phim có cảnh nào bẩn thì không quay nữa, đòi dùng diễn viên đóng thế, nếu gặp phải cảnh quay phải chịu khổ cũng không quay luôn, dùng diễn viên đóng thế.
Theo Bành Tư Thành, nhẹ nhàng thì gọi là mắc bệnh nghiện sạch, nếu nói khó nghe hơn chút thì là quá kiểu cách. Nếu để cho ông ta chọn nữ chính thì ông ta thà chọn người mới có thể chịu được khổ sở vất vả như Cảnh Hi, cũng không muốn chọn người khó chiều như Hoàng Yên Nhiên. Có điều ông ta không có quyền quyết định chọn nữ chính, bộ phim này là do nhà đầu tư chọn nữ chính. Họ nói phải chọn Hoàng Yên Nhiên, ông ta cũng không thể nào nửa đường lại đổi người được.
Đợi Hoàng Yên Nhiên ngồi xuống, Bành Tư Thành hỏi: "Tay cô sao rồi?"
Hoàng Yên Nhiên giơ cánh tay lên: "Cảm ơn đạo diễn Bành đã quan tâm, cổ tay tôi cũng sắp khỏi hẳn rồi."
Bành Tư Thành xoa cằm: "Sắp khỏi tức là vẫn chưa khỏi hẳn, xương bị tổn thương thì ít nhất cũng phải mất một trăm ngày mới khỏi được, bây giờ mới qua mấy ngày, cô làm sao khỏi được? Không phải tôi đã nói là không cần gấp rồi sao? Cô tạm thời cứ ở nhà dưỡng bệnh cho khỏe, đợi tới khi cô khỏi hẳn rồi hãy đến cũng được."
"Không sao đâu đạo diễn Bằng, tôi thật sự không sao, có thể diễn được rồi." Hoàng Yên Nhiên vội vàng giải thích. Thật ra mấy ngày trước trong lúc hạ từ trên không xuống, Hoàng Yên Nhiên cố ý bẻ cổ tay và giả vờ bị thương để ép đoàn làm phim tăng cát xê cho cô ta. Cô ta đoán Bành Tư Thành chắc chắn sẽ không thể thay mình được, cũng không tìm được người nào đóng vai nữ chính hợp hơn cô ta, vì vậy mới dám hét giá ngất trời. Bành Tư Thành gặp qua nhiều diễn viên kiểu này rồi, dễ gì trúng kế, nếu cô ta bị thương thì để cô ta dưỡng thương cho khỏi hẳn, ông ta còn có thể nghĩ cách khác. Vì vậy Bành Tư Thành nghe theo lời đề nghị của Phụ trách Hình, dùng người đóng thế diễn thay cho nữ chính. Nhưng không ngờ chuyện này lại bị truyền thông làm rùm beng lên, biến thành Bành Tư Thành tự ý đổi nữ chính, tạo ra các kiểu scandal người mới Cảnh Hi thay vai của Hoàng Yên Nhiên các kiểu.
Hoàng Yên Nhiên ở nhà nghe thấy mấy tin đồn này lại tưởng thật. Lúc này mới chạy đến đoàn làm phim nói chuyện với đạo diễn, yêu cầu được đóng phim tiếp, tránh trường hợp vai nữ chính của mình thật sự bị một người không có tí tiếng tăm nào cướp mất.
"Có gấp thì mấy ngày cũng không sao, đợi mấy ngày này quay xong, cô chờ người của đoàn phim gọi điện thông báo thì hãy quay lại." Bành Tư Thành nhân cơ hội này nắm chắc quyền chủ động trong tay để nói cho Hoàng Yên Nhiên biết, ai mới là người quyết định ở trong cái đoàn làm phim này. Ông ta là đạo diễn, ông ta gọi cô đến thì cô phải đến, bảo ở nhà nghỉ ngơi thì phải yên phận mà nghỉ ngơi.
"Đạo diễn..." Hoàng Yên Nhiên không cam tâm, vẫn còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng Bành Tư Thành không thèm để ý đến cô ta, quay về phía biên tập, nói chuyện cắt nối biên tập lại đoạn phim đó thế nào.
Một người kiêu ngạo như Hoàng Yên Nhiên làm sao có thể chịu đựng nổi kiểu thái độ ấy chứ.