Cô rón rén đi đến cửa phòng ngủ của Hoắc Vân Thâm, lặng lẽ mở cửa ngó nhìn, muốn xem thử anh đã rời giường hay chưa. Vừa hé cửa ra, cô đã phát hiện trong phòng không có ai rồi.
Hứa Hi Ngôn đẩy cửa bước vào phòng, nhìn qua một lượt. Hoắc Vân Thâm không ở trong phòng, chẳng lẽ anh đã dậy rồi sao?
Cô rất tự giác đi lên, trải lại chăn chỉnh tề cho Hoắc Vân Thâm rồi mới rời khỏi phòng.
Lúc đi ngang qua phòng tập thể dục, cô nghe thấy bên trong có vài tiếng động vọng ra. Hứa Hi Ngôn nhẹ nhàng đẩy cửa, qua khe cửa phát hiện ra bóng dáng của người đàn ông.
Hoắc Vân Thâm mặc áo ba lỗ màu đen và quần đùi thể thao đang cố gắng tập luyện, trên làn da bánh mật đầy mồ hôi.
Không ngờ lúc một người con trai đang vận động lại cuốn hút đến vậy.
Dáng người của anh thật sự rất đẹp, dù bị liệt mất năm năm nhưng vẫn có thể giữ được vóc dáng cân đối như vậy, chắc hẳn là nhờ anh tập luyện vất vả mỗi ngày!
"Bé Hi, chú má lúm đồng tiền ở đây này!"
Anh Bảo phát hiện ra chú má lúm đồng tiền thì cực kỳ vui mừng.
Hứa Hi Ngôn nhìn thấy Hoắc Vân Thâm cố gắng rèn luyện thân thể, bỗng nở nụ cười dịu dàng.
Cô không làm phiền anh, hơn nữa còn dặn dò con gái: "Được rồi, chúng ta đừng quấy rầy chú luyện tập. Mẹ đi chuẩn bị bữa sáng trước đây, con ở trong này phải giữ im lặng đấy!"
"Vâng, vâng." Anh Bảo gật đầu.
Sau khi mẹ đi rồi, Anh Bảo nhẹ nhàng đẩy cửa hé ra, cơ thể nhỏ bé lẻn vào trong phòng tập thể dục.
Hoắc Vân Thâm vừa thực hiện xong một số động tác vận động cường độ cao, mệt đến mức thở hồng hộc. Lúc anh ngồi xuống, bên cạnh bỗng có chiếc khăn mặt đưa sang.
Anh cầm khăn mặt lên lau mồ hôi, lau một lúc mới thấy là lạ, bèn cúi đầu nhìn. Cô bé con đang nhoài người trên chiếc bàn bên cạnh, cười hì hì nhìn anh.
"Anh Đào à?"
Hoắc Vân Thâm cực kỳ ngạc nhiên, anh hoàn toàn không ngờ người đưa khăn mặt cho mình là Anh Đào.
"Chú má lúm đồng tiền."
Anh Bảo ngọt ngào gọi một câu.
"Anh Đào, là con thật à? Con đến từ lúc nào thế?"
"Con vừa đến." Anh Bảo đi tới, cánh tay nhỏ bé vung lên: "Chú má lúm đồng tiền bế con đi."
Anh Bảo đã quen với việc cứ nhìn thấy Hoắc Vân Thâm là đòi leo lên chân anh, nếu không chính là muốn anh bé. Nhưng lúc này trên người anh đầy mồ hôi, không thể bế cô bé được.
"Anh Đào, đợi lát nữa được không? Chú đi tắm cái đã, sau đó mới bế con nhé?" "Dạ." Anh Bảo đồng ý, sau đó vui vẻ chạy đến chỗ xe lăn điện của anh, đẩy xe lại đây.
Sự săn sóc của Tiểu Anh Đào khiến Hoắc Vân Thâm cảm động không chịu nổi, anh ngồi lên xe lăn rồi điều khiển xe, Anh Bảo bắt đầu ra sức đẩy anh ra khỏi cửa.
Anh tắm xong, quay về phòng ngủ mới biết giường mình đã được trải lại tử tế rồi. Một bộ quần áo được đặt chỉnh tề bên cạnh giường, trong tầm tay của anh.
Chắc chắn là do Hứa Hi Ngôn làm!
Hoắc Vân Thâm cảm thấy ấm áp trong lòng. Sau khi thay quần áo xong, anh ra khỏi phòng, bé con vẫn đang ngồi xổm dưới đất chờ. Vừa thấy anh ra, cô bé liền đứng lên chạy tới.
"Lại đây nào, để chú bế con!"
Hoắc Vân Thâm bế Anh Bảo lên, đặt cô bé lên đùi mình. Anh Bảo vùi đầu vào ngực anh, cái mũi nhỏ nhăn lại ngửi mùi thơm trên người anh, nói: "Chú má lúm đồng tiền thơm quá! Thơm hệt như mùi đồ ăn bé Hi làm ấy."
Hoắc Vân Thâm ngửi thấy mùi thơm bay ra từ phòng bếp liền di chuyển xe lăn đến phòng ăn.
Trong phòng bếp, Hứa Hi Ngôn đang nấu cháo thịt bổ xương, những dược liệu Đông y cần thiết này đều được cô lấy từ chỗ nhà ông ngoại.
Ngoài món này ra, cô còn tráng trứng và làm thêm vài món nhỏ khác để ăn sáng.
Bữa sáng được bày lên bàn, Hứa Hi Ngôn nhìn thấy hai người Hoắc Vân Thâm và Anh Bảo một lớn một nhỏ đã ngồi vào vị trí rồi.
…